Đất đá vẫn không ngừng văng tung tóe, lực chấn động vẫn càn quét bốn phương khiến khán giả đều phải rút lui, ngay cả Sở Vô Sương cũng không ngoại lệ, trong phạm vi mấy ngàn trượng bên trong ngoại trừ Cơ Ngân thì không còn ai dám đứng, đài chiến đấu lúc này đã trở thành một phế tích.
“Thật… thú vật quá!”, khán giả đứng từ xa theo dõi đều tặc lưỡi.
Đứng từ xa cũng có thể thấy con thỏ nhỏ Triệu Bân đúng là trời sinh siêu phàm, còn có thể kéo ra và đập cả một vị Phật khổng lồ xuống đài chiến đấu, mỗi một cú đập đều gây ra chấn động tứ phương, làm nghiêng trời lệch đất.
Hắn vẫn là kẻ biết giữ võ đức.
Ít nhất thì lúc này hắn không hề đập Bát Nhã mà chỉ đang đập kim thân Phật gia thôi.
“Hắn là cái loại quái thai gì vậy”, đám đệ tử bình thường luôn cao ngạo mà bây giờ cũng phải run sợ.
Một vị Phật khổng lồ đến như vậy, uy thế khiến cho tất cả bọn họ đều sợ hãi sững người, nhưng Cơ Ngân lại có thể đập vị Phật đó xuống đài không thương tiếc.
“Chẳng lẽ hắn có thể quật ngã tất cả mọi thứ hay sao?”, có rất nhiều người cảm thấy kinh hãi.
Nhìn thấy cảnh này thì mọi người mới nhận ra việc các đệ tử khác bị Cơ Ngân đập cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tóm lấy một vị Phật khổng lồ và đập xuống đài liên tục, đây mà là chuyện có thật trên đời hay sao?
“Sở Lam, ngươi đã tìm về cho Thiên Tông một quái vật!”
Linh Lung thổn thức không thôi, cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong cũng không khỏi bị Triệu Bân làm cho kinh ngạc.
Bên cạnh cô ta, Vân Yên và Đào Tiên Tử cũng biến sắc, một màn kia thật sự quá kinh người.
Người duy nhất có vẻ khá bình tĩnh chính là Thanh Dao.
Trong lúc đang theo dõi Triệu Bân thì cô ấy cũng liếc nhìn Nguyệt Linh, môi ngọc của cô ta cũng đang hé mở, nét mặt hết sức sửng sốt.
Nhìn Nguyệt Linh xong rồi cô ấy lại nhìn sang Sở Vô Sương, lông mày của cô ta cũng đang cau lại, chắc chắn là cô ta đang rất ngạc nhiên.
Đừng nói đến mấy đệ tử cao ngạo, ngay cả mấy sư phụ như Vân Phượng cũng đang biến sắc.
Phụt!
Bát Nhã đã phun máu nhuộm đỏ bầu trời, cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Sư phụ của cô ta vội vàng bước tới, phóng ra một nguồn năng lượng mềm mại đón lấy cô ta một cách nhẹ nhàng.
Ngay cả sau khi rơi xuống đất thì trong ánh mắt của Bát Nhã vẫn tràn đầy sự khiếp sợ khi nhìn về phía Triệu Bân.
“Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ”.
Triệu Bân vẫn đang liên tục đập, hắn đang vừa đập kim thân Phật gia vừa niệm Phật pháp, nếu như ai không biết hắn là Cơ Ngân thì có khi còn tưởng hắn cũng là một đệ tử của Phật gia.
Như thế nào là mâu thuẫn?
Cơ Ngân lúc này chính là ví dụ chính xác nhất của mâu thuẫn.
Ngoài miệng thì nói lời hay ý đẹp, nhưng tay thì vẫn đang đập rất quyết liệt.
“Hắn ghét Phật lắm à?”, U Lan lẩm bẩm.
Mọi người đều đang xem Triệu Bân đập kim thân Phật gia, chỉ có U Lan là người duy nhất nhìn vào mắt Triệu Bân. Trong đôi mắt của tên tiểu vỡ tu kia đang nổi lên một tầng hơi nước, cô ta thấy đó chắc chắn là nước mắt của hắn, bên trong đôi mắt của hắn dường như còn hiện lên sự cán hận, cô ta không biết hắn đang cán hận điều gì, cán hận Phật gia hay là Bát Nhã.