Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1297



Xích Yên cũng hồi hộp liếc nhìn Triệu Bân mấy lần, nếu như chuyện này là do Cơ Ngân tự tung tự tác thì phải làm sao? Như vậy lúc lên đỉnh Tử Trúc bọn họ sẽ không được thu nhận, bơ vơ như trẻ con mất mẹ, cảm giác này… thực sự rất xấu hổ.

“Đồng ý mà”, Triệu Bân cười đáp.

“Hả? Đó không phải là Xích Yên và Lăng Phi sao?”

“Đi theo Cơ Ngân, chẳng lẽ là được đỉnh Tử Trúc thu nhận làm đồ đệ?”

“Thân phận của hai người này quá phức tạp mà sư thúc Vân Yên cũng không né tránh sao? Nếu như trong nội bộ Thiên Tông tiến hành tẩy trừ thì hai người đó có lẽ sẽ bị đuổi đi, bởi vì sự việc kia đã khiến cho các lão nhân trong tông môn rất tức giận”.

“Chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, chắc cũng đã bị lãng quên”.

Trên đường đi ba người gặp không ít đệ tử chỉ trỏ vào mình.

Nhưng khi nhìn tới Triệu Bân thì ánh mắt của các đệ tử đó đều thay đổi, khó có thể che giấu sự ghen tị và kính sợ, hắn đã không còn là tên tiểu võ tu bị khinh thường ngày trước nữa, mà chính là một đại yêu nghiệt hàng thật giá thật, thế lực chống lưng của hắn cũng hết sức cường đại.

Triệu Bân phớt lờ tất cả mọi người, mang theo hai người kia một đường đi thẳng lên đỉnh Tử Trúc.

Mục Thanh Hàn đã chuẩn bị xong bữa sáng, Vân Yên cũng đã ngồi vào chỗ, mùi cơm thơm phức tỏa ra khắp núi.

Ngoài họ ra thì còn có Linh Lung và Đào Tiên Tử cũng đến ăn cơm ké.

Khi nhìn thấy đám người Triệu Bân lên núi, cả bốn người đều nhướng mày, đặc biệt là Vân Yên, ánh mắt của cô ta đặc biệt kỳ quái, tất cả đều nhận ra Xích Yên và Lăng Phi, sư phụ của bọn họ đã chết, mà chính bọn họ cũng đang bị hiềm nghi.

“Sư phụ, ta lại thu nhận hai đồ nhi mới cho người”, Triệu Bân cười nói.

Xích Yên và Lăng Phi im lặng, họ không biết nói thế nào, chỉ có thể cúi đầu chào từ xa.

“Đồ nhi?”, Mục Thanh Hàn hơi nhíu mày.



Nàng ta cũng không biết nói gì, chỉ có thể nhìn sang Vân Yên.

Đào Tiên Tử là người ngoài, không có được bao nhiêu tiếng nói của bậc tiền bối, mặc dù nhìn hai đứa nhỏ này cũng khá vừa mắt.

Linh Lung nhìn thấy hai người này thì cũng nhớ ra.

Cô ta đã gặp Lăng Phi và Xích Yên ở Triệu gia tại thành Vong Cổ, đêm Triệu Bân hồi sinh Phù Dung thì cô ta, Lăng Phi, Xích Yên,… đều có mặt, cũng có thể xem bọn họ như bạn cũ.

Nhìn thấy hai người này khiến cho cô ta không khỏi nghĩ đến Triệu Bân.

Cũng không biết bây giờ tên nhóc đó đang ở đâu, liệu hắn có còn đang ở thành Vong Cổ hay không.

“Lên đỉnh Tử Trúc thì chính là người của đỉnh Tử Trúc”, Vân Yên mỉm cười nói. Cơ Ngân đã mang hai người này tới đây, cô ta tất nhiên cũng không bài xích, về phần cả ba tên nhóc này có quan hệ sâu xa gì với nhau thì cô ta cũng không muốn hỏi nhiều.

Sau tất cả, cô ta vẫn tin tưởng vào Cơ Ngân.

“Cảm… cảm ơn sư phụ”, Xích Yên và Lăng Phi vội vàng hành lễ ra mắt sư phụ.

“Ngồi ăn cơm cùng đi”, Vân Yên mỉm cười nói.



“Nhanh nhanh nhanh”.

“Gấp cái gì, còn chưa bắt đầu mà!”

“Phải giành được một chỗ tốt, màn kịch hôm nay hẳn là rất tuyệt vời”.