“Hắn có thiên lôi sao?”, Vân Yên cũng phải kinh ngạc như bao người.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy thì đến tận bây giờ cô ta cũng không biết đồ nhi của mình có thiên lôi trong tay.
Người làm sư phụ như cô ta còn không biết thì huống chi là người khác, các trưởng lão cùng đệ tử có mặt đều hết sức kinh ngạc, đó chính là thiên lôi! Trên toàn cõi Đại Hạ cũng không thể tìm ra được bao nhiêu đạo thiên lôi giống như vậy.
“Tên nhóc đó giỏi quá!”, Kiếm Nam tặc lưỡi nói.
“Ta đã biết từ lâu rồi”, Tử Viêm nhếch miệng cười nói, Tô Vũ bên cạnh cũng biểu hiện y như vậy.
Ở đây quả thật có rất ít người biết rằng Triệu Bân có thiên lôi.
Trừ hai người này ra thì còn có Đan Huyền và Thanh Dao là những người biết trước nên rất bình tĩnh.
Cô ta nhận ra rồi, cuối cùng cô ta cũng đã nhận ra, đêm hôm đó khi Thụ Yêu ngàn năm tóm được cô ta thì người cứu cô ta chính là Cơ Ngân, thảo nào thanh kiếm của hắn trông rất quen, dáng người của hắn trông cũng rất quen, hắn đúng là ân nhân cứu mạng của cô ta, giúp cô ta thoát khỏi móng vuốt của Thụ Yêu ngàn năm.
“Là hắn”, nét mặt của Vệ Xuyên lại càng trở nên dữ tợn hơn.
Liễu Như Nguyệt đã có thể nhận ra thì làm sao Vệ Xuyên lại không nhận ra, một quả Thiên Linh gây ra biết bao nhiêu rắc rối.
“Con đã từng nhìn thấy lôi điện đó rồi sao?”
Lạc Hà nhìn Vệ Xuyên, còn Vân Phượng nhìn Liễu Như Nguyệt.
Liễu Như Nguyệt nhẹ gật đầu, Vệ Xuyên cũng không ngồi yên, ngay lập tức kể lại chuyện ở Huyễn Vụ U Lâm, nói thẳng ra thì hắn ta cũng đã nói bớt không ít tình tiết, ví dụ như hắn ta đã bỏ qua tình tiết bản thân mình chạy trốn bỏ lại Liễu Như Nguyệt, chỉ nói tới chuyện bản thân mình không lấy được quả Thiên Linh là do Cơ Ngân.
Những gì hắn ta nói cũng không sai.
Đêm đó nếu như không có Triệu Bân bảo vệ thì lão già râu chữ bát đã bị giết chết rồi.
Như vậy thì quả Thiên Linh trong tay lão già râu chữ bát cũng sẽ bị Liễu Như Nguyệt và Vệ Xuyên giật mất.
“Khá lắm Cơ Ngân”, Vân Phượng hừ lạnh một tiếng.
“Sư phụ… hắn đã cứu con”, Liễu Như Nguyệt lẩm bẩm nói.
“Thì sao chứ!”, Vân Phượng lạnh lùng nói, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Con mợ nó, hắn đào đâu ra được thiên lôi vậy?”
“Đây đúng là vấn đề nhân phẩm, sao ta lại không có được may mắn như hắn chứ!”
“Khó trách nữ soái lại giúp cho hắn đi cửa sau vào Thiên Tông”.
Một đạo thiên lôi vàng oanh tạc toàn bộ đài chiến đấu, khiến cho bầu không khí nóng lên ngay lập tức.
Mỗi người bên dưới đều có sắc mặt khác nhau: lão Trần Huyền thổn thức không thôi, lão Huyền Sơn cũng tặc lưỡi nhiều lần, đám người Hoàng Hiết thì nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhiều nhất vẫn là những trưởng lão đang ôm ngực đau lòng. Trái bóng mà bọn họ đá qua đá lại càng lúc càng thể hiện được bản thân là một yêu nghiệt thiên tài, bọn họ thật ngu ngốc, người được nữ soái nâng đỡ sao có thể là người tầm thường được! Chiến lực của hắn đã cường hãn mà trong tay hắn lại có thiên lôi, một đệ tử như vậy bọn họ biết tìm ở đâu ra? Bọn họ thật sự có mắt như mù!
Bây giờ cô ta mới bắt đầu hiểu tại sao cô cô của mình lại nâng đỡ một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh.
Thiên lôi! Trên toàn cõi Đại Hạ cũng không thể tìm được bao nhiêu đạo thiên lôi giống như vậy, nếu như tập trung bồi dưỡng cho hắn thì hắn chắc chắn có thể trở thành luyện khí đại sư.
“Huyền Hoàng nhất khí: Phong Lôi quyết”.
Triệu Bân vừa quát lên một tiếng đã đâm kiếm về phía Sở Vô Sương.
Một kiếm này của hắn không chỉ có lôi điện trợ uy mà còn tỏa ra hào quang của thiên lôi vàng cùng khí Huyền Hoàng tím đan xen, phối hợp với tốc độ của bước Phong Thần, xé gió lao tới.