“Sao cơ? Đây mới là khởi động làm nóng cơ thể á?”, Man Đằng giật giật khóe miệng, các đệ tử cũng không khác gì, hai kẻ yêu nghiệt này cứ phải làm họ kinh ngạc đến chết mới chịu thôi à? Họ còn chưa chịu tung đòn đánh thật sao?
Đùng!
Cùng với một tiếng nổ lớn, khí thế của Sở Vô Sương tăng vọt.
Giữa hàng lông mày của cô ta xuất hiện một phù văn có vẻ cổ xưa, đã vậy còn lóe lên ánh sáng ngũ sắc, ban đầu huyền ảo như một giấc mộng, sau đó có thêm vẻ rực rỡ, thánh khiết, không tì vết.
“Kỳ Lân, mở!”, Triệu Bân hô nhẹ trong lòng.
Khí thế của hắn cũng tăng thêm một bậc, mái tóc đen như thác đổ tung bay.
Khí huyết của hắn dồi dào như biển, vô cùng bạo liệt, như ngọn lửa bùng cháy lên vậy.
Đây mới là Kỳ Lân quyết thực sự.
Ngày đó hắn cũng chỉ mở một góc của Kỳ Lân quyết thôi.
Keng!
Trong tay Sở Vô Sương có thêm một thanh kiếm nhuộm ngũ sắc, đó là binh khí của cô ta – kiếm Mệnh Vô Song, cái tên này có cách đọc giống với tên của cô ta, mang ngụ ý độc nhất vô ý, quả thực thanh kiếm kia cũng đủ tư cách.
Thanh kiếm kia quả thực rất phi phàm, nếu hắn đoán không nhầm, chắc nó được đúc từ thiên huyền thiết.
Thiên huyền thiết… chỉ nghe tên đã biết không phải là loại huyền thiết thông thường, dù có tiền cũng không mua được, vả lại nó còn trải qua quá trình binh tinh tôi luyện. Nếu hắn không nhìn nhầm, chắc hẳn nó chính là binh tinh ngũ sắc trong truyền thuyết.
“Kiếm tốt quá”.
Lão đạo Âu Dương nhìn thấy cũng phải tán thưởng.
Đến cả lão ta cũng nói như thế, chắc chắn nó là một bảo kiếm, ánh mắt của mọi người sáng lòe lòe.
“Thuộc tính gió… không biết tốc độ của ngươi được mấy phần đạo hạnh”, Sở Vô Sương thản nhiên nói.
Cô ta chưa dứt lời đã mất tăm mất tích rồi.
Không phải là thuấn thân, mà là tốc độ mau lẹ đến mức mắt người khó mà nắm bắt, trong bước chân như có gió, tốc độ nhanh như cắt, các đệ tử ở bên dưới chỉ thấy một luồng sáng xẹt qua.
Đến khi nhìn lại, cô ta đã đứng trước mặt Triệu Bân, vung kiếm định chém.
“Ngươi, có tư cách để kiêu ngạo!”, Triệu Bân nghênh đón, giơ kiếm chém xuống.
Keng!
Kiếm và kiếm va chạm, tiếng vang thanh thúy, tia lửa chói mắt bắn ra.
Rất nhiều đệ tử phải rên khẽ, hoặc là bị lóa mắt, hoặc là bị rách màng nhĩ vì chấn động.
Keng! Coong! Xoạt!
Khi nhìn lại chiến đài, vậy mà không thấy được hai bóng người kia đâu.
Triệu Bân quá nhanh, Sở Vô Sương cũng quá nhanh, một người như u linh, một người như ma quỷ, như hai bóng đen, bay qua bay lại trên chiến đài. Các đệ tử không nhìn rõ chứ các trưởng lão thấy rất rõ, hai mắt đảo trái đảo phải liên tục, Triệu Bân và Sở Vô Sương đánh nhau ở đâu thì họ nhìn về bên đó, càng nhìn càng kinh ngạc.