“Có nghĩa là “lần đầu” của Sở Vô Sương cho Cơ Ngân rồi!”, Kiếm Nam nhướn mày.
“Hiểu như ngươi nói cũng chẳng hề sai”, Tô Vũ tỏ ra thâm trầm.
“Thế thì lần đầu của cô ta… nhiều gớm nhỉ!”, Kiếm Nam bổ sung thêm.
Câu này, không ai phản đối.
Từ khi tỉ thí Tân Tông diễn ra đến nay, lần đầu tiên Sở Vô Sương bị lay động, lần đầu bị đẩy lùi, lần đầu bị ép dùng cấm thuật, lần đầu bị phá vỡ Thủy Mạc Thiên Hoa, lần đầu… toàn là kiệt tác của Cơ Ngân.
“Thế này thì… phải phá bao nhiêu lần chứ!”, Kiếm Nam nói năng rất có học thức.
Thế mới nói, gọi tên hắn mà không kèm tên họ là điều rất cần thiết.
“Ối chao… hắn là ma hả?”, không biết kẻ nào chợt hô lên.
Không cần người đó nhắc nhở, tất cả bọn họ đã trông thấy rồi.
Cái gọi ma chính là chỉ Triệu Bân, hắn thay đổi hình thái, ấn đường của hắn có một ký hiệu ma văn, tóc đen như thác cũng biến thành màu đỏ máu, chân nguyên cũng biến thành từng tia ma sát, khí huyết cuồng bạo. Hắn đứng trên đài, nhìn từng góc độ này, hắn cũng giống một ma đầu thực thụ.
Thêm vào đó, khí thế của hắn cũng chẳng hề thua kém Sở Vô Sương.
“Hắn… là kẻ truyền thừa của ma sao?”, lão đạo Âu Dương nhíu mày.
Hoặc nên nói là những trưởng lão và đệ tử tại đó đều nhíu mày.
Hình dáng cũng lộ rồi, kẻ ngu cũng nhìn ra được.
“Không phải truyền thừa của ma!”, Linh Lung thấy vậy mà vẫn ung dung nói: “Trong cơ thể hắn có một giọt máu ma, tên này tận dụng giọt máu đó để mở ma đạo, phát triển biến hóa thành cấm pháp, dùng để tăng thêm chiến lực”.
“Ta lại không hề hay biết gì rồi!”, Vân Yên khẽ lẩm bẩm, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tìm ngươi để hợp tác là ngay chóc!”, Huyễn Mộng cười thầm trong lòng.
“Ma, hắn là ma… giết hắn!”, Ngụy Đằng hét toáng lên.
Tiếng hô vừa vang lên, những kẻ thù của Cơ Ngân như Viên Miểu, Vũ Văn Hạo, Nghiêm Khang, Trịnh Minh… đều nhảy ra, cả đám hét to đầy vang dội, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.
“Tiêu diệt hắn!”
Trong quảng trường, tiếng khen ngợi biến thành hò hét ầm ĩ.
Luôn có người không an phận, luôn có người muốn giết Cơ Ngân, giờ có được cơ hội hiếm thấy, tất cả đều nhảy ra thảo phạt, người biết là Cơ Ngân thì thôi, còn không biết… lại tưởng đâu là tội đồ mang tội ác tày trời.
“Ồn ào!”
Linh Lung quát lạnh một tiếng, lỗ tai điếc hết rồi hả? Lời của bà đây còn không nghe à?
Sau hai chữ này, toàn trường yên tĩnh hẳn, đám người nhảy nhọt như bọ chó kia ngã rạp ra đất, bị chấn đến chóng mặt, những trưởng lão lén châm ngòi đổ thêm dầu vào lửa đều trở nên ngoan ngoãn.
“Kiểm soát tình hình này… vẫn phải dựa vào sư thúc tổ!”. Tô Vũ tặc lưỡi.
“Còn không xem thử là đồ đệ nhà nào!”, Man Đằng cười ha hả.
“Cũng may có nàng ấy ở đây!”, Tử Viêm nốc một ngụm rượu.
Có Linh Lung áp chế, dù là chưởng tông tới… thì cũng phải gọi một tiếng sư thúc thôi.
“Không thể không nói là trạng thái này của hắn quá ư là bá đạo!”, Kiếm Nam hít sâu một hơi.