Những lời đó được thốt ra từ tận đáy lòng, ở đây không có người nào phản đối.
“Đến đây”.
Sau tiếng hét của hắn, kiếm lại được rút ra tấn công.
Sở Vô Sương không hề di chuyển, chỉ rút kiếm đứng đó.
Triệu Bân còn chưa kịp đánh thì đã thấy trên người cô ta… Chợt lóe lên vầng hào quang.
Khoảnh khắc đó, dường như cô ta đã hóa thân thành mặt trời, ánh hào quang rực rỡ chói mắt.
Ưm…!
Khán giả bên dưới bị chói đến nỗi nổ đom đóm mắt.
Đó, chỉ là dư chấn mà thôi.
Cơ Ngân đang ở trên đài lại phải nhận lấy toàn bộ đòn tấn công ấy, hai mắt nhanh chóng chìm vào bóng tối.
“Thuộc tính thứ năm… Ánh sáng”.
Triệu Bân khẽ nói, thế công của hắn nhanh chóng tan thành mây khói, bước chân lảo đảo.
Hắn đã nhắm mắt, hay có thể nói là bị ánh sáng làm chói mắt đến mức mù lòa, máu tươi từ khóe mắt dâng trào, chảy dọc xuống hai má, cả võ hồn của hắn cũng bị thương nặng, không rõ là do ánh sáng quá mạnh hay hắn chưa đủ am hiểu về Vạn Pháp Trường Sinh Quyết mà lại không thể chữa được vết thương này.
“Tại sao thuộc tính thứ năm lại là ánh sáng được”, Tô Vũ nhíu mày.