Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1390



Triệu Bân quay về đỉnh Tử Trúc trong trạng thái lảo đảo lắc lư.

Trong tay hắn còn vác thêm Lăng Phi… Uống ngu cả người.

Mục Thanh Hàn không ngủ, Xích Yên cũng không ngủ, đang ngồi dưới tàng cây nói chuyện phiếm, Vân Yên thì đang đọc sách trong đình hóng mát.

“Đột phá?”, thấy Triệu Bân, Vân Yên khẽ hỏi.

Không biết tại sao thấy đồ đệ đột phá cô ta lại bất giác nhớ tới thiên kiếp diễn ra ở Thiên Tông hôm nay, không phải là do Cơ Ngân đưa tới đó chứ! Nhưng tại sao nó lại tan biến? Xảy ra biến cố gì ư?

“Thiên Trì… Quả là kỳ diệu”.

Bên này, Xích Yên và Mục Thanh Hàn đều đứng dậy, đang vây quanh Triệu công tử quan sát, bọn họ chú ý đến cánh tay bị gãy của Triệu Bân nhiều hơn, đúng là nó đã lành lặn không tổn hao gì, cả đôi mắt kia cũng sâu hơn trước rất nhiều, lén lút nhìn thử mới biết Triệu Bân đã bước lên cảnh giới Huyền Dương, hắn ở cảnh giới Chân Linh còn đánh bại được Sở Vô Sương thì cảnh giới Huyền Dương bây giờ chắc chắn sẽ đáng sợ hơn nhiều.

“Núi cao còn có núi cao hơn”, Triệu Bân sẽ trả lời như thế.

Như Tinh Hồn này, Thiên Vũ này, như là Đại Hạ Long Phi này, đều là những người đáng sợ.

Nhất là công chúa Đại Hạ, nghe tiếng Cửu Vĩ Tiên Hồ khiến chẳng ai dám có ý định đánh nhau với cô ta, e là thế hệ yêu nghiệt này cũng không có ai dám tìm cô ta đánh, ai đánh người đó sẽ bị hành hạ thảm thương.

“Một ngày mệt mỏi, giờ về đến lại không có ai bóp vai”.

Triệu Bân đặt Lăng Phi xuống, đấm đấm vai, cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

Ý trong câu đấy ấy à! Ở đây chỉ có mình Mục Thanh Hàn hiểu, nhớ hôm đó sư tỷ này từ nói nếu ngươi lấy hạng nhất, nếu ngươi đánh bại Sở Vô Sương thì ta sẽ đấm lưng bóp vai cho ngươi mỗi ngày.

Bóp, người ta đã nói ra thế rồi thì không bóp làm sao được!



Mục Thanh Hàn xắn ống tay áo, thật sự vòng ra sau lưng Triệu Bân bóp vai cho hắn.

Rắc!

Dùng tất cả sức mạnh mình có, mọi người còn nghe thấy tiếng xương cốt va chạm răng rắc.

Triệu Bân nhe răng trợn mắt, không biết sư tỷ bình thường dịu dàng xinh đẹp thế mà cũng lắm sức ghê.

“Thoải mái chưa”, Mục Thanh Hàn cười nói.

“Cũng được”, Triệu Bân ôm vai, đổi một chỗ khác.

“Giỏi thế thì đi tìm sư phụ mà nói!”, Mục Thanh Hàn chớp đôi mắt xinh đẹp.

“Đời… Vẫn còn rất đẹp”.

Triệu Bân hít một hơi thật sâu, đùa giỡn với Mục Thanh Hàn thì không sao, dám đi tìm Vân Yên chọc ghẹo, sư phụ có chịu múa thoát y không thì hắn không biết… Nhưng bị cô ta đánh mấy cái chết khiếp là điều chắc chắn.

Xích Yên chẳng hiểu mô tê gì, không biết hai người họ đang nói gì.

“Nghỉ ngơi sớm đi, mai đi lãnh bảo bối”, Triệu Bân cười xoay người.

Không biết là cố tình hay vô ý mà hắn còn giẫm lên Lăng Phi bước qua.

Thằng bé vẫn còn nằm úp mặt xuống đất, nửa đầu bị vùi xuống bùn đất, lẽ ra sắp tỉnh rồi nhưng vì cú đạp của Triệu Bân nên lại ngủ thêm một hồi nữa, thêm vào đó là… Cảm giác đau.