Tại sao lại nói hắn ta quỷ dị? Bởi vì khi hắn ta đi thì chân không hề chạm đất, lòng bàn chân của hắn ta còn cách mặt đất 3 tấc, hay nói cách khác là hắn ta đang lướt đi trên không. Điều này xác nhận trong truyền thừa huyết mạch của hắn ta có một loại bí pháp biến hóa kỳ lạ. Đi đường chân không chạm đất cho nên trông hắn ta cũng cao lớn hơn người khác khá nhiều.
“Ngao Diệt?”, Triệu Bân lẩm bẩm trong lòng.
Hắn đã từng nghe nói qua cái tên này, hoặc là Thanh Dao đã nói cho hắn biết, Ngao Diệt là đệ tử chân truyền của nội môn, xếp hạng gần Tinh Hồn, đứng thứ tư, quả nhiên thực lực cũng không tầm thường. Luồng kiếm khí vừa nãy hắn ta chém ra không hề thua kém kiếm khí ngũ sắc của Sở Vô Sương.
Thu tầm mắt lại, Triệu Bân lại tiếp tục lần mò trên sông.
Mặc dù hắn đã phát hiện ra được ý cảnh thâm sâu nhưng nó rất khó để nắm bắt, hắn mãi vẫn không thể lĩnh ngộ ra được căn cơ của nó.
Ý cảnh tà hồ như vậy thì chắc chắn bất phàm, nói không chừng còn có cất giấu bí thuật nghịch thiên ở bên trong.
“Sư đệ làm gì ở đây vậy?”, Mục Thanh Hàn đi tới hỏi.
Nghe nói tiểu sư đệ của mình ở đây bắt cá, chính nàng ta còn không dám tin.
Nàng ta ngay lập tức chạy đến và thấy tiểu sư đệ nhà mình quả thực đang bắt cá, hơn nữa còn bắt cá rất nghiêm túc.
Dòng sông này trong vắt đến tận đáy, làm gì có bảo bối?
Rất nhiều trưởng lão đã tới nơi này, nếu như ở đây có bảo bối thì cũng đã bị bọn họ lấy đi rồi, làm gì đến lượt đệ tử như bọn họ tìm được.
“Thời gian quý giá, không thể lãng phí”, Mục Thanh Hàn nói.
“Đã hiểu”, Triệu Bân cười nói.
“Ôi dào, hóa ra là ngươi ở đây, làm ta tìm ngươi cả ngày”.
Xem đi! Chỗ nào có Triệu công tử là chỗ đó lại trở nên náo nhiệt. Mục Thanh Hàn còn chưa rời đi thì Huyễn Mộng đã chạy tới. Cô ta cũng có lệnh bài vào bí phủ còn lại thời gian mấy ngày, nghe nói hôm nay Triệu Bân vào bí phủ thì cũng cố ý chạy đến đây.
“Hai người nói chuyện đi”, Mục Thanh Hàn mỉm cười đi ra khỏi cây cầu gỗ.
“Ngươi tìm được bảo bối chưa?”, Huyễn Mộng dựa vào lan can của cây cầu gỗ, chớp chớp đôi mắt đẹp nói.
Triệu Bân không nói lời nào, thầm nghĩ chẳng lẽ mắt của cô ta bị hỏng rồi, không nhìn thấy người ta vẫn còn đang tìm hay sao?
“Ma Tử truyền lời, chín ngày sau hẹn gặp ngươi ở Đế Đô”, Huyễn Mộng cười nói.
“Thánh tử Ma gia tới Đế Đô không sợ bị giết hay sao?”, Triệu Bân liếc nhìn Huyễn Mộng hỏi.
“Mạng lưới tình báo hiện tại của Thiên Tông và hoàng tộc hiện giờ chỉ là vật trang trí mà thôi”.
“Là nhà nào can đảm như vậy, suýt chút nữa đánh vào tận hang ổ của mạng lưới tình báo Đại Hạ”, Triệu Bân vừa hỏi vừa bắt cá, chủ yếu là vì tò mò. Hắn nghe nói mạng lưới tình báo của Thiên Tông và hoàng tộc đã bị phá, nhưng không biết đó là kiệt tác của ai.
“Tám đại vương triều liên thủ, chuyện đó còn không xong sao”, Huyễn Mộng vừa nói vừa vuốt tóc.
“Điều đó có nghĩa là vẫn còn không ít gián điệp của tám đại vương triều ở Đại Hạ!”, Triệu Bân ngạc nhiên nói.
“Mục đích chính khi tám đại vương triều đánh vào mạng lưới tình báo của Đại Hạ chính là vì lúc này”, Huyễn Mộng nhàn nhạt nói: “Giống như Thiên Tông, từ hàng ngũ trưởng lão cấp cao cho đến đệ tử bình thường đều đã bị tám đại vương triều cài người xâm nhập vào. Ngay cả trọng thần trong triều, biên quan đại tướng, thậm chí cả thành chủ khắp nơi cũng không ngoại lệ. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho Đại Hạ phải khổ sở. Nếu như Đại Hạ không có năm vị cảnh giới Thiên Võ trấn thủ thì e rằng đã sớm sụp đổ, bị tám đại vương triều liên thủ thôn tính mất rồi”.