Ra khỏi Bí Phủ không bao lâu, Triệu Bân bèn rẽ sang một hướng khác.
Mục Thanh Hàn cười xoay người rời đi, đến Bí Phủ một chuyến cũng học được kha khá thứ, phải về để tiêu hóa một chút, cả bộ tâm pháp cấp Thiên mà tiểu sư đệ cho nữa, cũng phải lĩnh ngộ một phen.
Bên này, Triệu Bân đi chân đất suốt cả dọc đường.
Sáng sớm có rất nhiều đệ tử, ai nhìn thấy cũng tặng cho hắn ánh mắt kì quái.
Triệu Bân không quan tâm đến những thứ bên ngoài, chỉ cố gắng tĩnh tâm để lĩnh ngộ trong lúc bước đi, hắn ngày càng cảm thấy đại địa linh chú cực kỳ ảo diệu, cũng không biết ai là người khai sáng, hắn cảm thấy mình cực kỳ may mắn, may mắn vì đã đến Bí Phủ, cũng may mắn bắt được ý cảnh, cũng cho hắn đủ thời gian để chuyện cơ duyên này thành tạo hóa nghịch thiên.
Không biết qua bao lâu hắn mới dừng lại.
Trước mặt là một ngọn núi hùng vĩ, mây mù lượn lờ.
Đó là đỉnh Vũ Hóa, đỉnh núi Bát Nhã ở, dù hắn thật sự không muốn gặp tín đồ Phật gia đó nhưng vì hoa Bồ Đề, hắn vẫn phải đến một chuyến, ít nhất cũng phải biết đất Phật nằm ở đâu.
Đúng lúc thấy một bóng hình xinh đẹp đang đi xuống, đó là sư phụ Bát Nhã.
Thấy Triệu Bân, ánh mắt sư phụ Bát Nhã không hề hiền hòa tí nào, tiểu tử này hay lắm! Quậy phá tưng bừng ở tỷ thí tân tông! Đại Phật đồ đệ ta cũng ba quật ngã, đến giờ vẫn chưa hồi phục lại như cũ.
Thầm oán thì có đó nhưng cũng khá là khiếp sợ.
Con hắc mã mạnh mẽ nhất, đánh bại cả Sở Vô Sương thì Bát Nhã thua trong tay hắn cũng không mất mặt.
Cực kì khiếp sợ, trong đó cũng khá là khó hiểu: Tại sao đứa nhỏ này… Lại không mang giày?
“Sư bá”, Triệu Bân là người biết cấp bậc lễ nghĩa, nên hắn cúi người chào.
“Sao lại rảnh rỗi đến đỉnh Vũ Hóa của ta thế này”, sư phụ Bát Nhã khẽ hé môi.
“Bát Nhã nhà sư bá… Có ở đây không?”, Triệu Bân cười hơ hớ nói: “Con cần tìm để hỏi chút chuyện”.
“Ra ngoài trải nghiệm rồi”.
“Ra ngoài… Trải nghiệm?”, khóe miệng Triệu Bân run run.
Xem đi! Không tìm thì đi đâu cũng có thể chạm mặt, lúc tìm lại chẳng thấy bóng người.
Tín đồ của Phật gia thường không đi theo lẽ thường, Đại Phật bị quật ngã, không ở nhà chữa thương, còn chạy ra ngoài đi dạo, nếu không thì cũng chạy vào Bí Phủ tu hành, thời gian để trả lời cũng luôn dư dả.
“Hay là… Lên ngồi một lát đi?”, sư phụ Bát Nhã cười nói.
“Thế hôm khác con lại đến”, Triệu Bân cười gượng, lên đó e là sẽ sượng lắm.
“Tiểu tử thú vị”, sư phụ Bát Nhã cũng đi.
Từ “thú vị” này có lẽ là sự khen ngợi, Cơ Ngân thật sự khiến cô ta phải kinh ngạc.
Triệu Bân vẫn chưa quay về đỉnh Tử Trúc, có rất nhiều chỗ cần đi, chẳng hạn như Cửa Hiệu Lâu Đời, chẳng hạn như Tàng Kinh Các, hoặc Linh Đan Các, để hỏi thăm về đất Phật, đến nay vẫn không có người nào biết, thế này… Quả là bí ẩn.
Đến tận gần trưa mới ủ rũ quay về.
Đi tới một góc sườn núi, hắn lại trông thấy một đám người.
Cả đám Tô Vũ lại ngồi xếp lớp trên tảng đá đằng kia.