Cơn đau đớn đến từ tận linh hồn, dù hắn đã quen với những cơn đau luyện thể cũng bất giác rên lên, gương mặt sắc bệch không còn chút máu nào, cơ thể cũng run lên từng cơn, trán nổi cả gân xanh, đó là những hình ảnh dành cho sự đau đớn cùng cực, khóe miệng đầy máu tươi, niết bàn trong màu máu đỏ.
“Nhân tài!”, Nguyệt Thần ngồi trên mặt trăng thổn thức không thôi.
Dùng luyện thể để chuyển thành luyện hồn, cũng không đến nỗi khó.
Nhưng “không đến nỗi khó” đó là dành cho thần tiên.
Triệu Bân dù có xuất sắc chói mắt cách mấy thì bây giờ cũng chỉ là người thường, thế thì cực kỳ đáng sợ.
Ưm…! Triệu Bần gầm khẽ, kéo dài suốt cả một ngày.
Đến khi màn đêm buông xuống hắn mới mở mắt ra, dừng luyện hồn, sau đó cảm giác sảng khoái nhẽ nhõm ập đến, cả người thông thuận, tạp chất của võ hồn đã được luyện hóa loại bỏ khá nhiều, cũng vì luyện hồn đến một mức độ nhất định nên thị lực, giác quan, thính lực, hồn lực… Cũng thăng hoa như vừa lột xác.
Đã là một người mê võ đạo thì sẽ luôn có được sự điên cuồng khi mê võ đạo.
Nghỉ ngơi một lát, hắn lại dùng đến pháp môn, vừa luyện thể vừa luyện hồn.
Ngoài ra còn vẽ cả bùa nữa.
Đúng vậy, là vẽ bùa, đã hai ngày rồi hắn chưa vẽ.
Đột phá đến cảnh giới Huyền Dương, mấy bùa chú cảnh giới Chân Linh đã đến lúc vào sọt rác.
Đây cũng là sự chuẩn bị cho việc tiếp đón Ma Tử.
Nhỡ đâu đó là một cạm bẫy, thế thì hắn có thể khiến Ma gia vui vẻ một chút.
Về phần bùa cảnh giới Chân Linh thì có thể mang đi bán, đổi thành bạc… Mua tài nguyên tu luyện.
Thăng cấp tu vi, võ hồn lột xác, vẽ bùa cũng nhanh hơn.
Bùa chú cảnh giới Huyền Dương có cấp bậc rất cao, hắn từng thấy được sức mạnh của nó.
Tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy.
Đêm trên đỉnh Tử Trúc, không có một bóng người, tĩnh lặng.
Mục Thanh Hàn, Xích Yên và Lăng Phi cũng không ngủ, đều ở đó nghiên cứu tâm pháp Huyền Thiên.
Vân Yên thì lại ngủ mất.
Chẳng qua cô ta đã dùng một sợi dây sắt đặc biệt… Trói bản thân mình lại, không muốn xảy ra chuyện đêm đó nữa, bốn đồ đệ có ba đứa bị đánh tàn phế, nay vẫn còn mạng đã là may mắn lắm rồi.
Lại là sáng sớm, Triệu Bân ra khỏi phòng, đi thẳng lên đỉnh.
Lên đến nơi, hắn lấy kính viễn vọng Thiên Cơ ra, nhìn về phía đỉnh Vũ Hóa.
Không phải hắn muốn rình ai, chỉ muốn xem coi Bát Nhã đã về chưa.
Vừa mới nhìn sang thì đã thấy được hình ảnh tươi mát, không thấy Bát Nhã đâu nhưng lại thấy sư phụ Bát Nhã, có lẽ là một mỹ nữ thích sự sạch sẽ nên đang tắm rửa trong linh tuyền, trong kính viễn vọng, có thể thấy rất rõ cô ta đang hất nước suối đi, buộc lòng phải công nhận làn da đó rất trắng, hơn nữa còn sáng bóng.
“Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi”.
Triệu Bân ho khan, vội vàng chuyên tầm mắt.
Khoảnh khắc đó, hình như sư phụ Bát Nhã đã cảm nhận được điều gì đó nên khẽ nhíu mày lại.
Cũng may tốc độ của Triệu công tử rất nhanh, nếu bị tóm thì liệt na người là chuyện nhỏ.