Sở Vô Sương hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn về phía Triệu Bân.
Cái tên này đến đây để ngắm hoa ngắm cỏ hay sao? Ở đây ngoại trừ Sở Vô Sương thì hắn không quen biết ai, chỉ có thể tìm hoa cỏ tán gẫu, hắn còn đang thầm nghĩ… sao còn chưa được ăn? Ăn xong thì hắn nhất định sẽ đi ngay! “Không ngờ ông nội lại mời ngươi”, Sở Vô Sương nói với hắn.
“Ta cũng không ngờ”, Triệu Bân lúng túng cười nói.
Mới mấy ngày trước hắn còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán với Sở Vô Sương, đêm nay hắn lại chạy đến Sở gia, cũng không biết là sắp được mời ăn cơm hay là sắp bị đánh.
“Lúc trước có gì đắc tội thì cũng xin bỏ qua cho”, Sở Vô Sương kính hắn một ly rượu.
Triệu Bân vội vàng nhận lấy, hắn cũng không biết phải đáp lại như thế nào cho nên chỉ cười trừ.
Cháu gái của nữ soái Xích Diễm đúng là thiên chi kiêu nữ, bản thân bị đánh bại nhưng vẫn có thể giữ được tư thái cao ngạo, hiển nhiên là sau khi trở thành người từng trải thì tâm tính cũng đã trở nên bình ổn hơn, nếu như là ngày xưa thì cô ta tuyệt đối sẽ không lộ ra dù chỉ một nụ cười.
Ở cách đó không xa đang có không ít người ngồi nói chuyện với nhau.
Tất cả đều là người của Sở gia, như lão tổ Sở gia Sở Thương Khung, gia chủ Sở gia Sở Huyền Hà và nữ soái Xích Diễm Sở Lam.
Tất cả bọn họ đều có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình xảy ra ở bên này.
“Người do muội muội giới thiệu quả là không tầm thường”, Sở Huyền Hà cười nói.
“Chọn cho huynh được đứa con rể này thì ta cũng hài lòng lắm”, nữ soái liếc mắt cười nói.
“Trừ ngoại hình không quá đẹp ra thì những thứ khác đều tốt”.
“Nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo”.
Sở Thương Khung vuốt râu, ông ta vẫn cảm thấy tên nhóc này rất tốt.
Làm gì có võ tu đồng trang lứa nào dám đập cháu gái của ông ta như thế.
Trong số những võ tu đồng trang lứa cũng có rất ít người có thể đánh bại được cháu gái của ông ta.
Tên nhóc Cơ Ngân này quả nhiên là kỳ tài có một không hai, có tiềm lực vô hạn, rất xứng đôi với cháu gái bảo bối của ông ta, cũng đáng để cho ông ta đích thân phát thiệp mời.
“Ôi trời! Ngô Khởi cũng đến rồi”, trong khi mọi người đang nói chuyện thì lại nghe thấy bên dưới có tiếng kinh hô.
Triệu Bân nghe vậy cũng bất giác quay đầu nhìn lại.
Lọt vào tầm mắt của hắn là một thanh niên áo tím đang bước vào.
Thanh niên này có khí lực mạnh mẽ, diện mạo hiên ngang, đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, quanh thân tỏa ra ánh hào quang màu tím nhàn nhạt, trên đỉnh đầu còn lập lòe một ngọn lửa nhỏ, chắc là một đặc trưng trong huyết mạch đặc biệt của hắn ta.
Đôi mắt của hắn ta sắc như mắt chim ưng, có lúc còn lóe ra ánh sáng màu đỏ.
Khí huyết của hắn ta hết sức dồi dào, từng bước đi như mang theo tiếng rồng ngâm hùng phong bá liệt.
“Tên này rất mạnh”, Triệu Bân lẩm bẩm.
“Huynh ấy tên là Ngô Khởi, nguyên soái quân Hổ Uy… là ông nội của huynh ấy”, Sở Vô Sương nói: “Bây giờ huynh ấy đang là thống lĩnh doanh trại hoàng ảnh vệ thứ bảy, thuộc quyền quản lý của Tử Y Hầu”.
Triệu Bân nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc.
Tu vi như vậy… đã có thể làm thống lĩnh rồi sao? “Sở Vô Sương muội muội… càng ngày càng xinh đẹp”, Ngô Khởi bước thẳng vào trong, tiếng cười nói của hắn ta hết sức hùng hồn, đâu chỉ mang theo tiếng rồng ngâm mà còn mang theo cả cuồng phong, có thể nói là uy lực tràn đầy.
, Sở Vô Sương cười nhạt nói.
“Vị này là?”, Ngô Khởi liếc nhìn Triệu Bân, dường như hắn ta chưa từng gặp người này bao giờ.
“Cơ Ngân”.
Chương 1459:
“Ngươi chính là Cơ Ngân?”, đôi mắt Ngô Khởi chợt lóe lên tia sáng.
Cả ngày nay hắn ta đã nghe khắp nơi nhắc đến cái tên này.
Cứ tưởng tới Sở gia rồi thì bên tai sẽ có thể thanh tĩnh một chút, nhưng nào ngờ… hắn ta lại có thể gặp được chính chủ.
Vừa nghe nhắc lại cái tên Cơ Ngân thì ngọn lửa trong lòng của hắn ta liền bùng cháy.
Cũng bởi vì đã gặp được chính chủ cho nên ánh mắt của hắn ta lại càng thêm kỳ lạ, hắn ta liên tục liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, thái độ giống y hệt như thái độ xem khỉ của đám nam thanh nữ tú lúc trước, hắn ta thật sự không nghĩ ra tại sao ngày đó tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh này lại có thể đánh bại được Sở Vô Sương.
“Là ta”, Triệu Bân nhã nhặn cười đáp.
“Nghe nói ngươi đánh nhau rất giỏi hả?”
“Cũng không tệ”.
“Tỷ thí vài chiêu không?”, Ngô Khởi âm trầm nói.
Ngay khi hai chữ “tỷ thí” vừa được phát ra thì tất cả những nhân tài trẻ tuổi ở cách đó không xa đều tụ họp lại đây.
Đã nói mà! Đêm nay không chỉ có yến tiệc mà chắc chắn còn có trò hay để xem, tính cách của Ngô Khởi thì ai cũng biết, hắn ta là một người tàn nhẫn, không thể nào chịu được có người mạnh hơn mình, huống chi ở đây còn có Sở Vô Sương.
Cả Đế Đô đều biết cái tên này đem lòng yêu mến Sở Vô Sương và rất muốn được rước nàng về dinh.
Trong nhà ngoài phố, bao gồm cả hoàng tộc cùng Thiên Tông, tất cả đều cảm thấy hai người bọn họ rất đẹp đôi.
Một người là cháu của nữ soái Xích Diễm.
Một người là cháu của nguyên soái Hổ Uy.
Có thể nói là môn đăng hộ đối.
Bên cạnh đó, thiên phú cùng tư chất của bọn họ cũng rất tương xứng.
Nếu như nói bọn họ là một cặp trời đất tác thành cũng không hề ngoa một chút nào.
Ngô Khởi chắc chắn muốn thể hiện bản thân mình trước mặt Sở Vô Sương.
“Ngô sư huynh, hắn là khách của Sở gia”.
Không đợi Triệu Bân lên tiếng thì đã nghe thấy Sở Vô Sương trầm giọng nói.
Đây là quy củ của Sở gia, không được động võ trong gia tộc, huống chi đây còn là khách của gia tộc.
“Ngô sư huynh, để ngày khác đi! Đây là khách do đích thân lão tổ Sở gia mời”, có một thanh niên phe phẩy quạt giấy cười nói, trông thì có vẻ như đang khuyên can nhưng kì thực là muốn khích tướng, giật dây Ngô Khởi tiếp tục làm khó dễ Cơ Ngân.
Rõ ràng hắn ta vừa nói lời này ra thì Ngô Khởi đã cau mày.
Ngô Khởi là do Sở Huyền Hà mời tới, so với Cơ Ngân được đích thân lão tổ Sở gia mời tới thì hiển nhiên vẫn kém hơn một bậc.
Điều này khiến cho hắn ta rất khó chịu. Hắn ta là cháu trai của Nguyên soái Hổ Uy, thậm chí còn là thống soái của doanh trại hoàng ảnh vệ thứ bảy.
Càng nghĩ thì hắn ta lại càng tức giận.
Nhưng cho dù có tức giận thì hắn ta cũng không thể để lộ ra ngoài.
“Hiếm khi mới có thể gặp được đệ tử đứng nhất tỷ thí tân tông, cũng hiếm khi mới có được một ngày đông đủ náo nhiệt như hôm nay, ta thật sự muốn thi triển vài chiêu để giúp cho mọi người có thêm hứng thú dự tiệc”, Ngô Khởi cười để che giấu tất cả những sự khó chịu, nhưng ánh mắt của hắn ta nhìn Triệu Bân lại đầy vẻ thù địch.
Không đợi Sở Vô Sương lên tiếng thì hắn ta đã giậm chân bay ra ngoài hoa viên rồi đáp xuống mặt nước hồ một cách vững vàng. sau đó lại truyền vào trong một lời: “Cơ Ngân, ra đây đi, ta và người sẽ tỷ thi ở đây”.