Phong! Ngô Khởi hừ lạnh một tiếng, ấn quyết của hắn ta lại thay đổi.
Hắn ta vừa dứt lời thì ở trên bầu trời lại giáng xuống một cái chuông đồng lớn từ trong hư không bao phủ lấy Triệu Bân.
Cái chuông lớn này giống như vật của Phật gia, rất khổng lồ và nặng nề, phát ra âm thanh ông ông đinh tai nhức óc, khí thế của nó khi giáng xuống đã khiến cho mặt hồ nổi lên thêm một trận sóng thần, cây cối ở ven hồ cũng đều bị khí thế của nó chặt đứt ngang thân và ngã rạp xuống đất.
Phá! Triệu Bân mạnh mẽ đối kháng, hắn tung ra một quyền đánh thủng cái chuông khổng lồ.
Ngô Khởi lại kêu rên, cái chuông đồng khổng lồ này cũng có kết nối với thân thể của hắn ta, e rằng lần này hắn ta cũng đã gặp phải phản phệ không hề nhẹ.
“Đến đây!” Ngô Khởi tức giận rồi, khí thế lại tăng vọt.
Hắn ta đã mở ra cấm pháp để khiến cho chiến lực gia tăng đột biến chỉ trong một thời gian ngắn, giữa ấn đường của hắn ta hiện lên ấn ký hỏa vân, ngọn lửa bốc lên trên đỉnh đầu của hắn ta cũng càng lúc càng dữ dội, đôi mắt của hắn ta lóe lên ánh sáng chói lòa nhưng lại lạnh lẽo như băng.
Một tiếng gầm lớn lại vang lên nhưng không có tác dụng gì.
Ít nhất thì nó cũng không dọa được Triệu Bân.
Khả năng chiến đấu của Triệu công tử cũng không hề tầm thường, hắn đã nhanh chóng mở ra Kỳ Lân thể để cân bằng thế trận.
Ầm! Ầm! Mặt hồ lại nổi lên từng đợt sóng thần bên dưới ánh trăng.
Cả hai đều là những nhân tài trẻ tuổi, một người là cháu trai nguyên soái Hổ Uy, một người là đệ tử đứng nhất tỷ thí tân tông, tất nhiên sẽ không có ai chịu nhường ai, một khi đánh nhau liền tạo ra khí thế ngất trời, sóng thần cuồng phong oanh tạc bốn phương, tiếng binh khí va chạm leng keng liên tục vang lên, tiếng bí pháp đối kháng với nhau mạnh mẽ như sấm rền cũng liên tục vang lên, ngoài ra còn có tầng tầng vòng sáng tràn ra bốn phương tám hướng sau mỗi lần hai người va chạm vào nhau.
“Ta xem không kịp nữa”, có một tên nhân tài trẻ tuổi dụi dụi mắt nói.
Chỉ có thể trách đạo hạnh của hắn ta vẫn còn quá nông cạn trong khi tốc độ chiến đấu của Triệu Bân và Ngô Khởi thì lại quá nhanh.
Đứng trên cầu quan sát trận chiến chỉ có thể nhìn thấy sóng nước không ngừng nổi lên, bí thuật và dị tượng đan xen với nhau cùng với hai thân ảnh hết sức mơ hồ đang liên tục lao vào nhau, hai thân ảnh đó tất nhiên là của Triệu Bân và Ngô Khởi.
Sở Vô Sương cũng là một khán giả trung thành.
Cô ta có nhãn giới rất cao cho nên sự quan sát của cô ta cũng rõ ràng hơn người khác, hoàn toàn có thể nhìn thấy chiến cuộc.
Ngô Khởi đã rơi xuống thế hạ phong, hắn ta không thể nào chống lại được những đòn công kích của Cơ Ngân cho nên phải rút lui liên tục, trong khi Triệu Bân vẫn đang công kích hết sức quyết liệt, bộc phát ra chiến ý bất khả chiến bại.
Trong chớp mắt, ánh mắt của Sở Vô Sương bỗng nhiên trở nên mê ly lạ thường, giống như đã bị thứ gì đó mê hoặc.
Hóa ra trên đời này còn có một loại quyến rũ có thể bộc phát ra từ bên trong.
Giống như Cơ Ngân vậy, tướng mạo của hắn trông hết sức bình thường nhưng đôi mắt của hắn lại toát ra một loại ma lực đặc biệt, chính là ma lực của chấp niệm.
Ngày trước khi Sở Vô Sương chiến đấu với hắn, đôi mắt của hắn đã bộc phát ra chấp niệm quyết tử chiến không lùi, chấp niệm đó đến tận lúc này vẫn còn khắc sâu vào trong linh hồn của cô ta.
“Nhìn trúng rồi”, có một giọng nói đột ngột vang lên.
Sở Vô Sương bất giác nhìn lại thì liền nhìn thấy nữ soái đang đứng bên cạnh.
Cô ta đang theo dõi trận chiến một cách hết sức mê mẩn cho nên không hề nhận ra có người đã đứng bên cạnh mình từ lâu.
“Nhìn trúng người ta rồi”, nữ soái nhìn Sở Vô Sương rồi mỉm cười nhắc lại.