Đường cái Đế Đô vẫn náo nhiệt như thế, những nơi có người thì không bao giờ thiếu những lời bàn tán, có thể thấy chuyện tối nay đã được người nào đó cải biên thành một giai thoại, mặt trời vừa lên, nó sẽ được lan truyền rộng rãi.
“Cảm ơn sư tỷ, làm phiền rồi”, tiếng cảm ơn của Triệu Bân khá là chân thành tha thiết.
“Rượu thanh lâu có ngon không?”, Sở Vô Sương liếc sang, ngọn lửa trong mắt vẫn hừng hực cháy.
“Cũng ổn”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
Nếu nói cho Sở Vô Sương là hắn đi làm chính sự thì chắc cô nàng này sẽ không tin.
Ngẫm lại cũng đúng, ai đến thanh lâu lại chả làm chính sự, uống hoa tửu là phải trả tiền đấy.
“Lần tới bị tóm còn tìm ta đi đón về nữa không?”, Sở Vô Sương cười nhìn Triệu Bân.
“Cái đó… Phải xem coi bị ai bắt”, Triệu Bân bùi ngùi nói, nếu vẫn bị đám Ngô Khởi tóm thì hẳn là tin tức sẽ tiếp tục gửi về Sở gia, giống lần này, nhiều người như thế lại cố tình chọn Sở Vô Sương.
Nói đi nói lại, hắn còn phải cảm ơn Ngô Khởi.
Nếu gọi Vân Yên đến nhận người thì thôi chắc hắn chẳng cần đi ra nữa.
Nhưng e là Ngô Khởi sẽ không có cơ hội bắt hắn nữa.
Chờ xem! Trễ nhất là ngày mai, tên đó sẽ bị mất chức.
Điều hoàng ảnh vệ đi bắt thanh lâu thế này, nếu đầu óc không bị lừa đá thì hẳn là chẳng ai làm được như thế.
Nhìn lại Sở Vô Sương, đã không còn là hai mắt bốc lửa đơn giản như thế nữa, còn có xúc động muốn đánh người, nghe Triệu Bân nói thì có vẻ hắn vẫn còn ý định chạy đến thanh lâu? Vẫn muốn đi uống hoa tửu? Theo lẽ thường thì hẳn là những lúc thế này Tú Nhi sẽ nhảy ra tranh thủ cơ hội.
Theo lẽ thường thì hẳn là cô ta sẽ lên tiếng thay Triệu Bân.
“Không nói nữa, không thể cố gắng nổi nữa rồi”.
Nguyệt Thần xua tay, nói thêm gì nữa cũng thế thôi, tên này từ khi lấy vợ về đã mất đi khả năng tán gái rồi, dâng đến tận miệng vẫn không thèm, còn chờ mong hắn sẽ làm gì được nữa! “Để thể hiện lòng biết ơn, ta sẽ mời sư tỷ ăn cơm”, Triệu Bân cười nói.
“Được!”, Sở Vô Sương đáp lời, khiến Triệu Bân không kịp trở tay, lẽ ra chỉ là một lời khách sáo, nói xong ai về nhà nấy, không ngờ cô nương này lại nghiêm túc như thế, không theo lẽ thường chút nào.
Cái miệng nói thì cái thân đi mà chịu.
Tìm một tửu lầu nào đó, nhanh chóng ăn, nhanh chóng đến thanh lâu.
Hai người sánh vai cùng đi, hai mắt cứ nhìn dáo dác xung quanh, có vẻ đang tìm tửu lầu, cũng có thể là đang dạo phố.
“Nghe tin gì chưa, hoàng ảnh vệ vừa lục soát một thanh lâu”.
“Đã lan truyền khắp nơi rồi, ngươi mới biết hả? Cơ Ngân mới là nhân vật chính”.
“Hạng nhất trong tỷ thí tân tông, đúng là nhân tài!” Những nơi phồn hoa, người xe nhộn nhịp thế này thì những lời bàn tán mồm năm miệng mười vang khắp các phố lớn ngõ nhỏ.
Chương 147:
Đi đến bất kỳ nơi nào cũng có thể nghe thấy cái tên Cơ Ngân ấy.
Triệu Bân trực tiếp ngó lơ, hay có thể nói… Là hắn đã quá quen rồi.
Sở Vô Sương liếc nhìn hắn không chỉ một lần, cứ quan sát từ trên xuống dưới.
Tên này… Còn ra gì và này nọ hơn những gì cô ta tưởng, không chỉ chịu đòn giỏi mà da mặt cũng cực kỳ dày.
Hả?
Bước thêm bước nữa, Triệu Bân chợt dừng lại.
Khoảnh khắc đó, hắn chợt cúi đầu theo bản năng, hai mắt híp lại, ánh mắt khẽ nhíu, chỉ vì dưới chân cảm nhận được một luồng nhiệt đang bốc lên cuồn cuộn, hình như là lực đại địa, vì hắn luôn tìm hiểu về đại địa linh chú mọi lúc mọi nơi nên dù có mang giày thì hắn vẫn có thể dò la được, chỉ là luồng nhiệt khí này, ngoài lực đại địa ra còn có một sức mạnh khác, cực kỳ bá đạo, cực kỳ dồi dào.
“Tú Nhi, liệu bên dưới đó có cái gì không nhỉ?”, Triệu Bân hỏi.
“Ngươi mới nhận ra à?”, Nguyệt Thần tùy ý trả lời.
“Bảo bối?”, Triệu Bân hỏi một tiếng.
“Đại địa linh mạch”.
“Đại địa linh mạch?”
Triệu Bân nghe xong lập tức giật mình, hắn từng xem Huyền Môn Thiên Thư nên biết đó là thứ gì, đó là nơi tinh túy nhất của đại địa, trải qua hàng ngàn năm tháng ngưng tụ thành linh mạch, ẩn chứa tinh nguyên mênh mông và lực đại địa, hút vào người sẽ có được tác dụng thần kỳ đến mức không cách nào tưởng tượng được, trùng hợp là hắn cũng tìm hiểu đại địa linh chú, có liên kết nào đó với đại địa, nếu không cũng không thể cảm nhận được dưới mặt đất có càn khôn.
“Thảo nào lại xây dựng hoàng thành ở đây”.
“Thảo nào linh lực ở Đế Đô lại dày đặc như thế”.
Triệu Bân thì thào tự nói, nhất thời hiểu ra rất nhiều chuyện.
Năm đó, có lẽ thế hệ Long Hoàng đầu tiên biết nơi này có đại địa linh mạch nên mới khai sáng Long Triều Đại Hạ ở đây, cũng là đại linh mạch, có lẽ cũng là mảnh đất long mạch của Đại Hạ.
Cái gọi là long mạch đó không phải là kinh mạch của rồng, mà là một loại khí vận rất khó giải thích.
Khí vận còn, sức sống của quốc gia cũng sẽ còn.
Đó là một cách nói đầy mơ hồ của những thầy phong thủy, cũng có căn cứ, người ta thường nói là may mắn đã hết, đó cũng là khí vận, cắt đứt khí vẫn của Đại Hạ tức là cắt đứt quốc vận của Đại Hạ, chắc chắn sẽ suy tàn.
“Thứ tốt”, Triệu Bân liếm môi, ánh mắt rạng rỡ.
Sinh hoạt ở nơi này năm này qua năm khác, kéo dài tuổi thọ là chuyện nhỏ, có thể cãi cả số trời.
Nơi tập trung khí vận thường sẽ mang đến nhiều may mắn, nếu không có cơ duyên của tạo hóa thì có ma mới tin.
“Chân hơi mỏi”, Triệu Bân lấy lại tinh thần, thuận miệng nói một câu.
Hắn chỉ thuận miệng nói thế, Sở Vô Sương lại không phải người nghe vô tâm, chân hơi mỏi, có phải eo cũng hơi nhức không, do đi đường nhiều quá hay là túng dục quá độ… Cơ thể nhỏ bé chịu không nổi.
Nhìn xem! Một khi nữ nhân bắt đầu tưởng tượng thì mọi thứ sẽ khác lắm.
Chẳng hạn như người con gái này, vì một câu của Triệu Bân mà hai mắt lại rực lửa.