Triệu Bân đi một vòng và chọn mua được rất nhiều thứ, nhiều nhất là đan dược, linh dịch cùng dược hoàn, chúng đều là tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện, phẩm cấp không quá thấp, bây giờ chịu khó tích trữ, ngày sau nhất định sẽ có lúc dùng tới.
“Bùa sư đúng là giàu có”, lão Huyền Cơ liếc mắt nhìn, trong lòng thổn thức không thôi.
Trong cửa hàng nhanh chóng vang lên tiếng bàn tính, bởi vì Triệu Bân mua nhiều thứ quá cho nên phải tính toán cẩn thận.
Lão Huyền Cơ còn tốt bụng giảm cho Triệu Bân hẳn hai phần tiền.
Khi nhận tiền rồi thì lão Huyền Cơ còn tặng cho Triệu Bân một miếng ngọc bài.
“Đây là…?”, Triệu Bân lật ngọc bài qua lại rồi hỏi.
“Huyền Cơ bài”, lão Huyền Cơ cười nói: “Ngọc bài này giúp ngươi được giảm giá hai phần tiền khi mua hàng của Huyền Cơ các ở khắp nơi”.
“Nhân tài!”, lão Huyền Cơ vuốt râu nhìn Triệu Bân rời đi, lão ta tặng ngọc bài, trước là muốn kết thiện duyên, sau là muốn có thể kết giao sâu hơn với hắn khi lão ta lui tới Thiên Tông.
“Đến lúc thay đổi rồi”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Việc tu luyện tiêu tốn quá nhiều tài nguyên, khi ra khỏi Huyền Cơ các thì trên người hắn cũng không còn lại được bao nhiêu tiền, vì vậy hắn không thể cứ giữ mãi quy tắc của mình, nhất định phải tìm cách kiếm tiền, chẳng hạn như… vẽ bùa.
Trước giờ hắn rất ít khi vẽ bùa bán bởi vì hắn nghĩ khi bùa hắn vẽ được lưu hành trên thị trường thì rất có thể một ngày nào đó hắn sẽ bị chính những lá bùa đó làm hại, thậm chí ngay cả bạn bè và người thân của hắn cũng sẽ bị như vậy.
Nhưng hôm nay hắn không thể lo lắng nhiều đến thế nữa.
Tu vi của hắn còn quá yếu, đạo hạnh lại quá nông cạn, nếu cứ như thế này thì không biết đến bao giờ hắn mới có thể đi cứu mẹ, đến bao giờ hắn mới có thể báo thù rửa hận.
Hắn cần tiền, cần rất nhiều tiền để mua tài nguyên tu luyện.
Bán bùa chính là cách tốt nhất để kiếm tiền.
Đi qua một cây cầu vòm, hắn lại bước vào một quán trà nhỏ.
“Công tử, mời”, lão già trong quán trà dường như nhận ra hắn.
Hoặc cũng có thể nói, cấp trên của lão ta đã sớm căn dặn cho lão ta biết về hắn, cấp trên của lão ta chính là Ma Tử.
Lão già này là gián điệp của Ma gia ở Đế Đô.
Quán trà nhỏ này cũng chính là một cứ điểm của Ma gia ở Đế Đô.
Dám thành lập cứ điểm bên trong Đế Đô cũng đủ thấy năng lực của Ma gia mạnh như thế nào, phải biết rằng nếu như làm không tốt, một khi bị hoàng tộc phát hiện thì tất cả đều đi tong, cho dù Ma gia có bao nhiêu cường giả cũng sẽ không ai có thể sống sót bước ra khỏi Đế Đô.
Phía sau quán trà là một tiểu viện yên tĩnh.
Mặc dù chỉ là một tiểu viện nhưng lại được bố trí cấm chế chằng chịt, không ai có thể nhìn lén vào trong.
Lão già đưa hắn vào trong thì liền xoay người rời khỏi.
Chương 1484:
Trong tiểu viện có bốn người, một Ma Tử, một Huyễn Mộng, một lão già áo tím và một lão già áo đen.
“Ta còn tưởng ngươi không dám tới”, Ma Tử đứng trong đình nghỉ mát mỉm cười nhìn Triệu Bân nói, cánh tay của hắn ta trước đây bị chặt đứt bây giờ đã được nối liền.
“Ma Tử đã mời thì ta nào dám không đến?”, Triệu Bân ngáp một cái, tối hôm qua hắn không chợp mắt một chút nào, đến tận lúc này trên mắt hắn vẫn còn hai quầng thâm đen sì sì trông giống y như con gấu trúc.
Từ lần giao đấu dưới địa cung thì đây là lần đầu tiên hai người mới gặp lại nhau.
“Trước tiên nên ôm ngươi hay là nên đốt chết ngươi đây?”, Ma Tử nghĩ thầm.
“Trước tiên nên ôm ngươi hay là đâm chết ngươi đây?”, Triệu Bân cũng có cùng suy nghĩ.
Không phải tự nhiên mà người ta gọi hai kẻ này là yêu nghiệt! Bốn mắt nhìn nhau, dường như giữa bọn họ còn có một sự hiểu ý ngầm, cả hai đều đang quét mắt nhìn nhau từ trên xuống dưới, thầm nghĩ xem phải giải quyết đối phương như thế nào cho sảng khoái nhất.
Loại hiểu ý ngầm này xuất hiện thật sự rất nguy hiểm.
Như hai cái tên trước mặt đây, dường như ai cũng đang để ý tới thằng em của đối phương, rất muốn một kích hốt trọn!
Trong lúc Ma Tử và Triệu Bân đang nhìn nhau thì hai vị trưởng lão kia cũng đang đứng quan sát và đánh giá Triệu Bân, trong mắt ai cũng lộ ra sự nghi hoặc xen lẫn chút ngạc nhiên. Đây chính là tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh đã đánh bại Sở Vô Sương cảnh giới Huyền Dương và đạt được vị trí thứ nhất tỷ thí tân tông tại Thiên Tông đó sao?
Chuyện này đã khiến cho cả Ma gia cũng phải chấn kinh.
Hai lão già này đã từng rất muốn biết tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh kia rốt cuộc là cái giống gì mà lại có chiến lực cùng khả năng chịu đựng mạnh mẽ đến như vậy, thậm chí bọn họ còn nghe nói hắn có rất nhiều tiềm năng thiên phú, vượt trội hơn người.
Hôm nay được gặp mặt thì bọn họ mới nhận ra rằng Triệu Bân quả thật bất phàm.
Vẫn là nhãn giới của Ma Tử cao thâm hơn người, kết đồng minh với tên này chắc chắn rất có lợi.
Huyễn Mộng nhẹ đứng lên, vừa nhìn thấy Triệu Bân thì cô ta liền nở nụ cười ngọt ngào.
“Nghe nói có ai đó đi chơi bời phong lưu rồi bị bắt”.
“Nghe nói có ai đó lén xem xuân cung đồ bị nổ hộc máu”.
“Nghe nói có thằng em của ai đó bị đá thảm”.
“Nghe nói có ai đó đánh nhau bị chặt mất một cánh tay”.
Cao thủ so chiêu thường thông tục dễ hiểu, chiêu thức tuy không hoành tráng nhưng đều là sát chiêu.
“Hai tên nhóc này thật ngớ ngẩn”.
Hai lão già liếc mắt nhìn Triệu Bân rồi lại liếc mắt nhìn Ma Tử.
Vừa gặp mặt đã lật tẩy lẫn nhau, cũng không biết hai tên này là tri âm tri kỷ hay là chân ái cuộc đời.
Xuân cung đồ? Cái gì xuân cung đồ?
Triệu Bân hiểu, Ma Tử cũng hiểu, hai vị trưởng lão cũng hiểu, nhưng vẫn còn có người không hiểu.