Bốn người kia nghe thấy vậy thì đều sững sờ, tên này đã đồng ý rồi hay sao? Lại còn đồng ý một cách sảng khoái như thế? “Ta cũng đang muốn tiêu diệt hắn ta đây”, Triệu Bân thầm nói trong lòng.
Đã là đồ nhi của Tử Y Hầu thì hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Đã có tiểu đồ nhi thì chắc chắn sẽ còn có đại đồ nhi.
Một ngày nào đó hắn nhất định sẽ giết chết Tử Y Hầu cho nên cũng phải giết sạch những kẻ bên cạnh lão, tránh lưu lại mầm mống tai họa cho Triệu gia, vừa hay hôm nay hắn lại gặp thêm một kẻ thù không đội trời chung với Tử Y Hầu cho nên hắn không có lý do gì mà không giúp, không chỉ giúp mà còn phải dốc hết toàn lực.
“Nói như vậy là ngươi đã đồng ý cùng Ma gia kết đồng minh?”, Huyễn Mộng chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi.
“Cô mỗi ngày đều hãm hại ta, ta còn dám không đồng ý hay sao?”, Triệu Bân âm trầm nói.
“Tốt lắm”.
Huyễn Mộng nở nụ cười ngọt ngào, bỗng nhiên in một dấu môi đỏ mọng lên trán của Triệu Bân.
Khụ khụ! Hai lão già nhìn thấy vậy thì ho khan một tiếng, ngươi nghĩ đây là nơi không người hay sao? Huyễn Mộng không nghĩ nhiều, đã kết đồng minh rồi, tặng người ta một nụ hôn cũng không quá đáng mà! Không quá đáng! Ma Tử thở dài.
Xem ra đối với mấy chuyện như kết đồng minh thì nữ nhân ra trận sẽ thích hợp hơn.
Để Huyễn Mộng ra trận quả nhiên là hợp lý.
Triệu Bân đảo mắt lên trên, tựa hồ như còn có thể nhìn thấy dấu môi đỏ mọng trên trán.
Triệu công tử ngay lập tức nhớ lại lời mẹ dặn: người càng đẹp thì càng nguy hiểm.
“Đã kết đồng minh rồi thì ta cũng sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt”, Ma Tử phất tay biến ra một cuốn sách cổ.
Triệu Bân vươn tay nhận lấy, sau đó mở ra xem.
Vừa đọc thấy nội dung của cuốn sách thì hai hàng lông mày của hắn liền cau lại.
Bên trong cuốn sách có viết một danh sách gồm rất nhiều cái tên, chính là tên của những người có liên quan đến Thiên Tông, bao gồm các đệ tử và trưởng lão, chẳng hạn như Kim Huyền Chung, U Lan, Giang Hồng,… đều có trong danh sách này.
Nói trắng ra thì những cái tên được viết trên cuốn sách cổ này đều là người của các thế lực khác hoặc các triều đại khác đang trà trộn bên trong Thiên Tông.
“Bạch Huyền Thạch… thực sự là người của vương triều Đại Nguyên sao?” Triệu Bân nhìn thấy cái tên này thì càng cau mày chặt hơn.
Bạch Huyền Thạch… không phải là một trưởng lão bình thường, mà là một trưởng lão cấp cao của Thiên Tông.
Ngày trước khi hắn chiến đấu với Sở Vô Sương bị mù một mắt và cụt một tay thì chính Bạch Huyền Thạch, Linh Lung cùng Vân Yên đã đưa hắn vào Thiên Trì, giúp hắn chữa khỏi mắt và nối lại cánh tay.
Một trưởng lão ôn hòa như vậy không ngờ lại là nội gián của vương triều Đại Nguyên, lão ta quả thật đã che giấu rất kỹ, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì e rằng cũng không ai tin.