Ít nhất thì hai vị trưởng lão đang đứng xem đều biết hai tên nhóc này chỉ đang đùa giỡn với nhau mà thôi, ngoài việc trông nét mặt có vẻ suy tư rất nghiêm trọng thì những thứ khác đều chỉ là mây bay, nhưng lại có thể tạo cho người ta ảo giác rằng hai người này chính là cao thủ. Không bao lâu sau tự nhiên lại có một con bướm bay vào trong tiểu viện. Huyễn Mộng đưa tay ra, con bướm tự giác bay vào lòng bàn tay của cô ta, sau đó cô ta lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trên thân của con bướm. “Thánh tử”, Huyễn Mộng đưa mảnh giấy cho Ma Tử. Ma Tử tiện tay nhận lấy mảnh giấy. Vừa nhìn thoáng qua mảnh giấy thì hắn ta liền đứng lên, trên nét mặt ngay lập tức lộ ra sát khí lạnh như băng. Triệu Bân nhíu mày, chuyện có thể khiến cho thánh tử Ma gia mất bình tĩnh hẳn không phải là chuyện đơn giản. “Hôm khác gặp lại”. Ma Tử đặt quân cờ xuống, chỉ để lại một câu rồi liền xoay người rời đi. Hai lão già nhanh chóng đuổi theo hắn ta, sau khi xem qua mảnh giấy thì thần sắc của ai cũng trở nên hết sức khó coi.
“Có chuyện gì vậy?”, Triệu Bân nhìn Huyễn Mộng hỏi. “Ta không biết”, Huyễn Mộng nhẹ lắc đầu, cô ta không đọc mảnh giấy cho nên không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của ai cũng tệ thì cô ta cũng có thể đoán ra được hẳn là Ma gia đã xảy ra biến cố lớn, cô ta cũng là người của Ma gia cho nên trong ánh mắt cũng không giấu được sự lo lắng. Bên này Ma Tử đã bước ra ngoài quán trà, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo, hắn ta nói: “Vương Dương, ngươi thật đáng chết”. Ma Tử đi rồi, ván cờ còn chưa tàn. Triệu Bân không biết rõ sự tình cho nên cũng rời khỏi quán trà. Trước khi đi hắn còn không quên liếc nhìn người đến từ Trấn Ma Ti, ông ta là một người đàn ông trung niên bị cụt một tay mặc y phục của Trấn Ma Ti nhưng trông khá luộm thuộm, đầu tóc bù xù, râu mọc lởm chởm trên miệng.
Nhìn khí tức của ông ta thì rõ ràng là người đã từng kinh qua chiến trường đẫm máu, lúc nào cũng toát ra sát khí đằng đằng. Khí tức này có chút giống với Mặc Đao. Theo suy đoán của Triệu Bân thì có lẽ là ông ta đã quá chán ngán chuyện ngày ngày phải nhìn thấy cảnh mưa máu gió tanh, thi thể chất thành núi, cho nên mới cố tình tìm một quán trà nhỏ để giải khuây, ổn định tâm tính, không muốn đến mấy tửu lâu náo nhiệt ngoài kia.
Huyễn Mộng cũng đã rời đi. Lần này cô ta không vội bám theo Triệu Bân, còn có những nơi khác ở Đế Đô mà cô ta phải tới. Đã đến lúc phải tiếp tục công việc tình báo của mình rồi. Thời buổi rối ren, nhìn thần sắc khi Ma Tử rời đi thì cô ta cũng biết chắc chắn Ma gia đã tiếp tục gặp phải biến cố không hề nhỏ.
Trong số các dòng truyền thừa từ thời Ma Vực thì huyết mạch của Ma gia cô ta là yếu nhất, bởi vì như vậy cho nên Ma Tử mới phải vội vàng đi tìm đồng minh, mà Cơ Ngân chính là một đồng minh rất có tiềm năng.
Chỉ cần cho Ma gia thêm một chút thời gian thì Ma Tử và Cơ Ngân chắc chắn sẽ có cơ hội mạnh mẽ quật khởi, khiến cho Ma gia càng ngày càng ổn định, hay ít nhất cũng sẽ không bị các thế lực khác thâu tóm. Huyền Mộng đã rời đi nhưng Triệu Bân chỉ đi một vòng liên quay lại quán trà.
“Công tử còn quên thứ gì sao?”, lão chủ quán trà đon đà hỏi.