Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1502





Chương 1522:


Ma Tử bĩu môi, ném qua cho Triệu Bân một bầu rượu rồi nói: “Đêm nay Lữ Trác sẽ rời khỏi Đế Đô”.

Triệu Bân nghe vậy thì chỉ nở nụ cười, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Lúc hắn đồng ý kết đồng minh với Ma Tử thì hắn cũng đã đồng ý liên thủ với Ma Tử ám sát Lữ Trác, tiểu đồ nhi của Tử Y Hầu! Nếu như đêm nay hắn có thể giết chết được Lữ Trác thì cũng xem như hắn đã tặng cho Tử Y Hầu một món khai vị trước khi chính thức giáp mặt với lão lần nữa trên con đường báo thù.

Quác! Quác!
Trong khi hai người còn đang nói chuyện thì đã có một con huyết điêu từ trên trời đáp xuống.

Hai người một trước một sau bước lên, con huyết điêu giương cánh bay thẳng về phía tây.

“Ma gia… bị xâm phạm?”
Triệu Bân liếc nhìn sắc trời rồi khoanh chân ngồi xuống thản nhiên hỏi, trước khi Ma Tử rời khỏi Đế Đô thì sắc mặt của hắn ta cũng không được tốt cho lắm, có thể tưởng tượng được Ma gia chắc chắn đã xảy ra biến cố lớn.

“Có một cứ điểm bị Ma quật nhổ tận gốc, tổn thất thảm trọng”, Ma Tử tức giận nói.


“Sao không chiếm lại?”, Triệu Bân nhấp một ngụm rượu rồi hỏi.

“Nếu muốn như vậy thì cũng phải đánh thắng mới được”, Ma Tử thở dài lắc đầu.

“Ngoại trừ Ma gia của ngươi thì bốn mạch truyền thừa còn lại cũng có thánh tử giống ngươi sao?”
“Tất nhiên là có, trong số năm thánh tử thì ta là yếu nhất”.

“Ngươi… yếu nhất?”
Triệu Bân sửng sốt, chiến lực của Ma Tử mạnh đến cỡ nào mà hắn ta còn bảo là mình yếu nhất? Là yếu nhất từ dưới đếm lên sao?
Trong giây lát, Triệu Bân mới ngập ngừng hỏi: “Vậy thánh tử mạnh nhất là ai?”
“Thánh tử Ma cung”, Ma Tử không giấu diếm, sau đó hắn ta còn bồi thêm hai chữ: rất mạnh.

“Mạnh cỡ nào?”, Triệu Bân tò mò hỏi tiếp.

“Đại Hạ Long Phi đến đây cũng không đánh lại hắn ta”.

“Sao thế được!”, Triệu Bân nhướng mày nói: “Trong cơ thể của Long Phi có Cửu Vĩ Tiên Hồ”.

“Trong cơ thể của thánh tử Ma cung còn có Thái Thượng Hung Hổ”, Ma Tử nói.

“Thái Thượng Hung Hổ?”
“Là Ma thú của Bất Diệt Ma Quân”, Ma Tử giải thích.

Triệu Bân nghe thấy vậy thì thổn thức không thôi, thì ra trong cơ thể của tên kia có một con hổ, hổ dữ so với hồ ly thì chắc chắn là hổ mạnh hơn, hơn nữa con hổ này còn đi kèm với chữ “hung”, rõ ràng không phải là hổ dữ bình thường.

Càng đáng sợ hơn chính là Bất Diệt Ma Quân kia.

Bá chủ Ma Vực đã bị chôn vùi nhiều năm như vậy mà những dòng truyền thừa của các Ma tướng còn lại vẫn hết sức cường hãn, khó trách triều Long Đại Hạ lại phải lao tâm khổ tứ thành lập ra Trấn Ma Ti để tiêu diệt những dòng truyền thừa còn sót lại từ thời Ma Vực.

Lẽ ra các dòng truyền thừa từ thời Ma Vực nên liên kết lại với nhau mới đúng, tại sao lại còn nội chiến như vậy?
Không biết từ lúc nào con huyết điêu đã bay vào một mảnh rừng rồi bay vòng tròn trên không trung.

“Theo nguồn tin đáng tin cậy thì Lữ Trác sẽ đi ngang qua đây”, Ma Tử nói: “Chờ ở đây là được”.




Chương 1523:




Triệu Bân liếc nhìn Ma Tử hỏi: “Chỉ có ngươi và ta thôi sao?”




“Hai người là đủ rồi”, Ma Tử mỉm cười đáp.




Ngẫm lại đêm đó Thi Sơn cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong cũng không giống bị bọn họ giết.




Triệu Bân nghe xong thì giật giật khóe miệng, cường giả Ma gia chắc cũng không ít, thế mà lại để cho đích thân Ma Tử đi ám sát.




Nên mang thêm vài người nữa để đánh hội đồng.




Ma Tử cũng muốn thế nhưng Ma gia lúc này thật sự không có đủ nhân lực.




Ma gia là dòng truyền thừa yếu nhất, cho dù muốn giữ thể diện cỡ nào cũng không được, cường giả của Ma gia cũng không có nhiều.




“Tại sao không tìm sát thủ La Sinh Môn?”, Triệu Bân vừa nhìn quanh vừa hỏi.




“Không có tiền”, Ma Tử ho khan nói.




“Đường đường là thánh tử Ma gia, truyền thừa của một trong chín đại Ma tướng mà lại không có tiền sao?”, Triệu Bân không thể nào tin được.




“Nhà ta chỉ còn một mẫu ba phân đất mà thôi, nghèo lắm!”, Ma Tử ngượng ngùng cười nói.




Nói xong hắn ta còn không quên nhìn Triệu Bân rồi nói thêm: “Nếu không như vậy thì ta cũng sẽ không tìm ngươi kết đồng minh!”




“Ta… chọn nhầm phe rồi sao?”, Triệu Bân ý vị thâm trường nói.













“Đến đây”, Ma Tử đột nhiên đứng lên, điều hướng huyết điêu bay đi.




Triệu Bân cũng định thần lại, nhãn lực của hắn rất tốt, có thể nhìn thấy ở tận đường chân trời đang nổi lên một đám mây đen, hay nói chính xác thì đó là một con báo đen, ừm… loài báo có cánh.




Hai cái tên này cũng rất lớn gan, ngay lập tức điều khiển huyết điêu phóng thẳng tới đó.




Ngẫm lại cũng đúng, nếu như có thể thì một kiếm tuyệt sát là tốt nhất.




Nhưng điều kiện tiên quyết là hai người phải phối hợp hết sức ăn ý với nhau.




Con báo bay và con huyết điêu đã tiếp cận nhau rất nhanh.










Đến tận lúc này Triệu Bân mới được nhìn rõ được khuôn mặt của Lữ Trác, đôi mắt của hắn ta đang phát ra ánh sáng âm trầm màu xanh lục, quả nhiên là cảnh giới Địa Tạng tầng 8, ngay cả khí chất mà hắn ta bộc phát ra cũng giống với sư phụ Tử Y Hầu của mình tận mấy phần, ai bảo chống lưng của hắn ta mạnh hơn người khác chứ?




Triệu Bân nhìn thấy Lữ Trác, Lữ Trác cũng nhìn thấy Triệu Bân và Ma Tử.




Thái độ của Lữ Trác không hề thay đổi, hay nói đúng hơn là tự cao tự đại.




Mắt phải của Ma Tử giống như một ngọn đuốc đã nhắm thẳng vào giữa ấn đường của Lữ Trác, mắt trái của Triệu Bân cũng lóe lên ánh sáng huyền dị nhắm thẳng vào giữa ấn đường của Lữ Trác. Không cần phải nói, đây là sự hiểu ý ngầm giữa hai người, không đánh thì thôi, đã đánh thì phải nhắm ngay vào vị trí yếu hại, cho dù là Địa Tạng tầng 8 thì cũng có thể bị giết chết chỉ bằng một kiếm.




Hửm?




Lữ Trác nhíu mày, dường như đã cảm nhận được dao động khác thường. Ngay sau đó, hắn ta nhìn thấy một ngọn liừa đen bốc cháy giữa ấn đường của mình. “Ma Luân Huyết Te?” Lữ Trác chợt biến sắc, kiếm khí chày giữa lòng bàn tay và ngón tay của hắn ta đã lột xuống một miếng da ngay giữa ấn đường.