Đợi một trận mưa có sấm sét, phải đợi rất nhiều ngày.
Sáng sớm, Đại Bằng lại giương cánh bay cao.
Mà Triệu Bân vẫn là kẻ có chí tiến thủ nhất, cầm kính viễn vọng quan sát bốn xung quanh.
Ơ? Triệu Bân ơ một tiếng, nhắm chuẩn vào một hướng.
Hắn chưa tìm thấy địa hình trong bản đồ, nhưng lại trông thấy một người quen: Ngụy Đằng.
Không sai, là Ngụy Đằng, đứng trên một con huyết ưng.
Phải nói rằng tên này cũng thật hồn nhiên, thực lực không ra sao mà dám một mình chạy ra đây.
“Ra đây rồi thì đừng hòng về nữa”.
Triệu Bân cười khẩy, tên này nằm mơ cũng đòi đánh chết hắn, hắn phải có qua có lại mới đúng.
Để lại cũng là một tai họa ngầm, tiêu diệt sớm đi cho thanh tịnh.
Cạc! Huyết ưng ré lên, chạy thẳng về phía Tây Bắc.
“Đuổi theo!”, Triệu Bân vỗ vỗ Đại Bằng.
Tiếng kêu của Đại Bằng mới thực sự hiên ngang và khí phách, cách rất xa mà thân mình con huyết ưng kia run lên, bay không vững, đến mức Ngụy Đằng đứng trên mình nó cũng suýt nữa ngã lộn cổ xuống đất.
Đợi khi đứng vững rồi, hắn ta mới nhìn ra sau.
Đập vào mắt là một đám mây màu vàng sáng chói.
Quả thực, nhìn từ phía xa, Đại Bằng toàn thân được phủ bằng lông vàng, chẳng phải sáng chói hay sao? “Đi mau!”, Ngụy Đằng hoang mang thúc giục tọa kỵ.
Giữa nơi hoang vu hẻo lánh này, e là có kẻ giết người cướp của! Nhìn con chim vàng óng kia là biết không phải tọa kỵ bình thường, chủ nhân chắc cũng không tầm thường, nếu kẻ đó cướp của hắn ta, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.