“Sao có thể làm được như thế?” Triệu Bân vuốt cằm, đi quanh sa bàn, nhìn tới nhìn lui.
Kiến thức hạn hẹp nên cứ như một tên nhà quê, nhìn đâu cũng thấy kỳ lạ, còn giơ tay ra sờ nhẹ lên, tất cả mô hình bên trong, bất kể là núi sông hay cây cỏ thì cũng đều là hư vô hết.
Hắn nghiên cứu cả buổi mới nhìn sang Nguyệt Thần.
“Tòa thành này kết nối với sao Bắc Đẩu, có bí pháp đặc biệt gia cố”, Nguyệt Thần trả lời: “Nói trắng ra, từ phía sao Bắc Đẩu… có thể nhìn thấy toàn cảnh núi Bất Tử, thêm nữa là nó chiếu rọi xuống sa bàn”.
“Thần kỳ vậy sao?” Triệu Bân gãi đầu, tiếp tục xem sa bàn.
Từ sa bàn này, hắn có thể nhìn thấy mọi đỉnh núi của dãy núi Bất Tử.
Không chỉ có thể nhìn thấy núi mà còn có thể nhìn thấy con người.
Không sai, có người đã vào núi Bất Tử.
Chuyện này cũng không lạ, thành Thiên Thu đột ngột trồi lên từ mặt đất tạo ra động tĩnh lớn đến như vậy, tất nhiên là sẽ làm chấn động tứ phương.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
Quan trọng là… từ thứ này hắn có thể thấy rõ ràng có bao nhiêu người đã vào núi, tu vi của bọn họ cao bao nhiêu, mặc quần áo gì, làm gì ở bên trong, thậm chí ngay cả gương mặt của bọn họ hắn cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng.
“Đồ tốt”, hai mắt Triệu Bân sáng rỡ.
Hắn đã lớn thế này rồi mà hôm nay mới được nhìn thấy thứ thần kỳ đến như vậy.
Cũng không biết là nhân tài nào đã tạo ra nó, đúng là một vật tuyệt vời! Trong khi hắn quan sát thì càng có nhiều người tiến vào trong núi Bất Tử hơn, nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái nhất chính là những người đó đều đâm đầu vào núi Bất Tử như ruồi không đầu, nhìn thì giống như đang đi dạo nhưng thật ra lại càng giống với lạc đường hơn, đa số mọi người đều vò đầu bứt tai, thần sắc hết sức buồn bực.
“Chuyện này…”, Triệu Bân lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
“Thành Thiên Thu tự kéo dài trận pháp”, Nguyệt Thần chậm rãi nói.
“Ý của cô là gì?”, Triệu Bân ngây người hỏi.
“Trận pháp này rơi xuống đất liền mọc rễ”, Nguyệt Thần lại chậm rãi nói: “Sau khi mọc rễ thì nó liền bành trướng, kéo dài đến tận núi Bất Tử.
Đó là một tòa mê tung trận cấp Tiên, bất cứ ai bước vào núi Bất Tử thì đều sẽ bị mất phương hướng, nếu như không phải là người có thần thông hoặc thiên nhãn đặc thù thì sẽ không thể nào thoát ra được.
” “Thảo nào tất cả bọn họ đều bị lạc đường”.
Triệu Bân mỉm cười, đôi mắt của thần nhân càng thêm sáng ngời.
Tòa mê tung trận cấp Tiên này quả nhiên không tầm thường.
Đã như vậy thì hắn lại càng phải đưa Triệu gia vào đây.
Thành Thiên Thu nằm trong dãy núi Bất Tử, xung quanh được ngàn vạn ngọn núi bao bọc, lại có thêm mê tung trận cấp Tiên kia chỉ có một mình hắn mới có thể tùy ý bước vào, người ngoài không thể nào xâm nhập bởi vì vừa bước vào núi Bất Tử là đã bị vây chết trong mê tung trận, đừng nói đến chuyện muốn tìm được thành Thiên Thu, ngay cả chuyện muốn bước ra khỏi mê tung trận cũng khó như lên trời.
Tìm khắp Đại Hạ e rằng cũng không thể nào tìm ra được một nới nào khác an toàn hơn nơi này.
“Chết tiệt, tại sao lại quay trở lại đây rồi.
Chương 1546:
“Ta đã từng vào núi Bất Tử nhưng chưa từng gặp sương mù mà!”
“Lão phu lạc đường mất rồi sao?”
Núi Bất Tử dưới ánh trăng không hề yên tĩnh, liên tiếp có những tiếng nói hoang mang vang lên.
Theo như quan sát của hắn thì những tiếng nói đó là của những người đang đi lang thang trên những đỉnh núi, hoặc đi lang thang giữa các ngọn núi, có người giậm chân gãi đầu lẩm bẩm không thôi, cũng có người thốt ra những lời nguyền rủa, nghi hoặc và trầm mặc. Lúc trước khi núi Bất Tử bắt đầu rung chuyển thì bọn họ đã bước vào để kiểm tra, nhưng khi vừa bước vào ngọn núi thì bọn họ lại giống như bước vào một màn sương mù không lối thoát, đi vòng quanh cả đêm cũng không thể nào thoát ra được, ngoài việc tức giận mắng chửi liên hồi thì bọn họ cũng không còn có thể làm được điều gì khác.
“Đúng là đoạt thiên tạo hóa”.
Ở thành Thiên Thu, Triệu Bân đang cầm một chiếc kính lúp nhìn chăm chú vào sa bàn. Những người bị mắc kẹt trong núi Bất Tử đi vòng vòng cả đêm thì hắn cũng ngồi nghiên cứu gần như cả đêm. Với sự hiểu biết hiện tại thì hắn thực sự không thể lý giải được chuyện này. Chuyện này không có liên quan gì đến thiên phú, đây chính là quy tắc hạn chế, nếu như con người không đạt đến một trình độ nhất định thì chắc chắn sẽ không thể tìm ra con đường nào để lĩnh ngộ những chuyện thần tiên này.
“Tú Nhi, có cách nào để thả bọn họ ra ngoài không?”, Triệu Bân hỏi.
Hắn đang nói đến những người bị mắc kẹt trong núi Bất Tử.
Không thể cứ để một đống người đi vòng vòng trong núi như thế được, nếu như có một hai người trong số này tìm ra được thành Thiên Thu thì hắn chắc chắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối, hắn không muốn thiên hạ biết được bên trong dãy núi này có ẩn giấu một tòa thành.
“Đẩy mê tung trận ra một góc, thấy đường ra rồi thì bọn họ sẽ tự đi ra ngoài thôi”, Nguyệt Thần chậm rãi nói.
“Vấn đề là ta không biết cách”, Triệu Bân ho khan một tiếng nói, đây chính là tiên trận, hắn đã nghiên cứu gần như cả đêm cũng không nghĩ ra cách nào, cũng bởi vì đạo hạnh của hắn vẫn còn quá nông cạn cho nên không biết phải sử dụng thứ này như thế nào.
Nguyệt Thần phất tay biến ra một luồng ánh sáng màu vàng kim kết lại thành những ký tự vàng.
Đó là pháp môn điều khiển mê tung trận, cô ta là thần cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được Tiên trận hình thành ở đâu, cách thay đổi như thế nào. Pháp môn này rất đơn giản, Triệu Bân chắc chắn có thể lĩnh hội được, bởi vì năng lực lĩnh hội của hắn rất khủng khiếp. Hơn nữa, tên nhóc này chính là chủ nhân của thành Thiên Thu, giao lại chuyện này cho hắn làm thì cô ta cũng đỡ gánh nặng.
Triệu Bân nhìn không chớp mắt, lĩnh hội pháp môn vào trong thần thức sau đó tĩnh tâm tìm hiểu.
Mắt của hắn càng lúc càng sáng lên như được thần minh chỉ điểm, trong nháy mắt đã thông suốt hơn rất nhiều.
Một lúc lâu sau thì hắn mới nhúc nhích, dùng thiên lôi biến thành một cây côn mảnh, vừa niệm chú vừa gõ gõ cây côn lên sa bàn.
Hắn bên này chỉ thao tác nhẹ một chút nhưng đã tạo ra động tĩnh hết sức khủng khiếp ở núi Bất Tử.
Động tĩnh lớn đó chính là sương mù bên trong mê tung trận đều mãnh liệt quay cuồng, còn người ở bên trong núi Bất Tử thì hết sức kinh ngạc, nét mặt của ai cũng lộ ra vẻ khó hiểu, chuyện này rõ ràng quá quỷ dị khiến cho bọn họ sợ tới mức bất giác muốn đi cả ra quần. Trong bóng tối hiện ra một ban tay khổng lồ đang điều khiển tất cả những thứ bên trong núi, hơn nữa bọn họ còn có thể cảm giác được bên trong bóng tối kia còn có một đôi mắt đang nhìn trừng trừng vào bọn họ, khiến cho bọn họ sởn cả gai óc.
“Chơi vui quá”, Triệu Bân bật cười, trò này quả thật rất thú vị.
“Cũng may là Tiên trận đã bị tàn phá”, Nguyệt Thần thở dài nói.