Triệu Bân không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu nhìn cứ như đang tìm bảo bối.
Ma Tử và Phượng Vũ chẳng hiểu mô tê gì, cũng cúi đầu tìm theo hắn, hắn đang tìm cái gì thế? Tất nhiên là tìm người.
Đó sẽ là câu trả lời của Triệu Bân.
Cân nhắc theo góc độ khác, nếu hắn cướp tù ngay trong thành, chắc chắn sẽ để lại một đường lui, nếu không dù có cướp tù cũng sẽ bị tóm, làm gì có chuyện thế lực cứu người Triệu gia không biết chuyện này, trừ khi đầu óc có vấn đề.
Vì vậy chắc hẳn phải có một con đường dưới lòng đất mà không ai hay biết, nối thẳng vào thành Hạo Thiên, cứu người rồi men theo đường hầm để chạy trốn.
Nếu thế thì mọi thứ có thể giải thích được.
“Ngừng”, Nguyệt Thần đang chợp mắt đột nhiên lên tiếng.
Triệu Bân cũng dừng lại ngay sau đó, chờ mong nhìn Nguyệt Thần.
“Một cái hố thật lớn!”, Nguyệt Thần vẫn chưa mở mắt nhưng lại thổn thức lên tiếng.
“Thật sự có đường hầm dưới lòng đất ư?”, hai mắt Triệu Bân sáng ngời.
“Chín… Ngàn trượng?” Dù là người bình tĩnh như Triệu Bân, nghe xong cũng phải giật mình, ai mà lại đào được sâu như thế, lại còn là đường hầm nối thẳng vào thành Hạo Thiên, công trình phải lớn đến mức nào cơ chứ, chắc phải gọi cả quân đội đến ấy chứ? Không sợ làm kinh động đến người ngoài ư? Điều đó cũng không quan trọng.
Quan trọng là thật sự có một con đường hầm dưới lòng đất.
Đã nói mà! Người cướp tù cũng có nào, nếu không có đường lui, chỉ có kẻ ngu mới cướp ngay trong thành, hay có thể nói, có lẽ người Triệu gia đã không còn ở trong thành nữa, có lẽ đã thoát khỏi thành Hạo Thiên từ con đường hầm đó rồi.
“Tú Nhi, chỉ đường cho ta”, Triệu Bân vội vàng nói.
Nguyệt Thần không đáp, chỉ vung tay tạo thành một vầng sáng màu vàng.
Triệu Bân bỗng thấy hai mắt tối đen, khi hai mắt mở ra thì đã rực sáng, là Nguyệt Thần cho hắn tầm nhìn vô thượng, có thể thấy được những thứ người ngoài không thấy, chẳng hạn như… Đường hầm dưới lòng đất.
Tất nhiên, tầm mắt đó bị hạn chế thời gian.
Thế nhưng thế là đủ để hỗ trợ Triệu Bân tìm thấy con đường đó.
“Cảm ơn”, Triệu Bân cúi xuống, cuối cùng ánh mắt hắn đã có thể thấy được đường hầm mờ ảo, một đầu là thành Hạo Thiên, bên kia thông ra một nơi khá xa.
“Đi thôi”.
Triệu Bân báo một tiếng, muốn men theo con đường tìm tới đó.
Ma Tử và Phượng Vũ khó hiểu, nhưng vẫn đuổi theo.
“Trâu bò!” Ba chữ đó, Triệu Bân nói không biết bao nhiêu lần trong suốt quãng đường di chuyển.
Cũng không thể trách hắn, bởi vì đường hầm đó thật sự quá dài, kéo dài tận mấy chục dặm đường, vẫn chưa thấy lối ra, cũng vì thế nên hắn mới giật mình, ai lại đào được con đường này cơ chứ! “Ngươi đang tìm gì thế”, Ma Tử hỏi lại theo bản năng.
“Bên cưới có một con đường hầm”, cách thành Hạo Thiên khá xa, Triệu Bân cũng không giấu nữa.