Vô Thượng Luân Hồi

Chương 267: 267





Thiếu chủ của nhà họ Triệu là người nổi tiếng của thành Vong Cổ, đi đến đâu cũng có truyền thuyết.

Mỗi lần nhắc đến hắn thì ai cũng phải xuýt xoa và tặc lưỡi, đến giờ vẫn không dám tin kỳ tài hiếm có ngày ấy đã tìm lại được vinh quang, thật sự không dễ dàng gì!
Triệu Bân mặc đồ đen, đi ngang qua họ.
Lúc đi hắn ngang qua cửa hàng binh khí của nhà họ Liễu thì lại liếc nhìn và thầm nghĩ “Buôn bán cũng đắt lắm, chắc là luyện khí sư mới đến rất nỗ lực, ngày nào cũng có binh khí ra lò”.
Còn việc làm ăn của nhà họ Triệu thì lại ế ẩm đi nhiều.
Từ phía xa, hắn đã nhìn thấy Dương Đại và Võ Nhị đang ngồi ngủ gục trước cửa hàng.
Triệu Bân không hề cảm thấy bất ngờ về chuyện này.
Rất nhiều gia tộc lớn nhúng tay nhằm vào nhà họ Triệu của hắn, từ đó đến nay, khách hàng ở các sản nghiệp của nhà họ Triệu đều rất ít.

Tất cả đã bị các gia tộc lớn liên thủ đàn áp, bọn họ có tài lực dồi dào, đối phó với một gia tộc nhỏ là chuyện vô cùng dễ dàng.

“Phải nghĩ cách giải quyết tình hình khó khăn này!”
Triệu Bân lẩm bẩm, hai mắt đảo qua đảo lại, phải tìm một trường hợp lớn rồi dùng khí thế cao thủ Thiên Võ hù dọa các gia tộc lớn một phen, để bọn họ bớt nhằm mãi vào nhà họ Triệu.
Hắn nói vậy rồi đi đến tiệm cầm đồ ở phía đối diện.
Tiệm cầm đồ nằm đối diện với cửa hàng binh khí cũng là sản nghiệp của nhà họ Triệu, cửu đệ Triệu Xuyên chính là chủ của tiệm cầm đồ đó.

Cũng giống như Triệu Bân, Triệu Xuyên cũng bị gia tộc đày ra ngoài.
Sau bao nhiêu ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn quay về đây.
Triệu Xuyên cũng có mặt ở cửa hàng, hắn ta đang ngồi gảy bàn tính ở quầy, chắc là đã thua lỗ không ít.
Triệu Bân cũng tự giác đi thẳng vào trong phòng.
Triệu Xuyên thấy vậy thì đặt sổ sách xuống, cùng đi theo vào trong, hắn ta chắc chắn đến tám phần là có người đến cầm đồ.

Nhưng vừa thấy Triệu Bân đang kéo áo choàng đen xuống, ánh mắt hắn ta liền bất giác sáng lên.

“Tam ca, sao huynh lại rảnh rỗi đến đây thế?”
“Chỉ cách một con đường thôi, đến thăm hỏi ấy mà!”, Triệu Bân cười, đáp lại.
“Ầy”.
Triệu Xuyên cũng ngồi xuống, vừa mở miệng là đã thở dài một tiếng, làm ăn khó khăn quá đi! Cửa hàng binh khí còn đỡ, tiệm cầm đồ này của hắn ta thật sự rất thê thảm.

Từ khi các gia tộc lớn nhúng tay vào thành Vong Cổ thì cả nhà họ Triệu đều bị đàn áp, thêm mấy tháng nữa thì chắc sẽ phải đóng cửa hết.
Nhưng so với chuyện vui thì chuyện này không là gì cả.
Chuyện vui là Triệu Bân đã có thể tu luyện, mà còn là kỳ tài hiếm có nữa.

Là huynh đệ của hắn, Triệu Xuyên thật lòng mừng cho Triệu Bân, gia tộc vẫn còn có hi vọng.
“Cất số tiền này đi!”, Triệu Bân mỉm cười, đưa một túi tiền qua.
Trong túi tiền, ngoài ngân phiếu ra thì còn có bùa chú, tất cả đã được cột lại thành xấp.
“Không được đâu!”, Triệu Xuyên vội từ chối.
“Người một nhà cả mà!”, Triệu Bân lại đẩy qua lại, hắn phải giúp huynh đệ của mình một tay..