Vô Thượng Luân Hồi

Chương 41: 41



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đêm xuống, Triệu Bân ngồi trên hòn đá, ôm lấy túi tiền dưỡng lão, kiểm chiến lợi phẩm.

“Ta đã tiêu diệt một người ở cảnh giới Huyền Dương sao?”
Không biết hắn đã lẩm bẩm câu này bao nhiêu lần.

Cho đến giờ hắn vẫn không dám tin.

Cũng đúng thôi, hắn có được thiên thời địa lợi nhân hòa, đánh gần chết cái tên Diêm Lão Quỷ kia, nhặt được một lợi ích lớn.

Nếu Lão Quỷ không bị ai ngăn cản thì có cho hắn 10 cái mạng hắn cũng không dám xông lên.

Hơn nữa tài sản của Diêm Lão Quỷ không nhiều lắm.

Với người có thân phận như lão ta mà đi ra ngoài thì không cần mang nhiều tiền theo, bạc cũng không quá hai trăm lượng, những thức khác cũng chỉ có đan dược bổ sung chân nguyên.

Điều duy nhất hấp dẫn chính là kiếm của lão ta, nó không phải vật bình thường mà được tạo từ huyền thiết đặc thù.

“Không tệ”.

Triệu Bân mỉm cười, chờ đem về tinh luyện rồi luyện vào trong kiếm Tử Tiêu của hắn.

Như vậy uy lực sẽ càng bá đạo hơn.

“Hai ngày một đêm này, có gì muốn nói không?”
Nguyệt Thần hỏi.


“Sóng to gió lớn”.

Triệu Bân không nghĩ gì mà đã nghĩ ra bốn chữ này.

Hắn đi dạo mấy vòng quanh quỷ môn quan, tâm cảnh cũng thay đổi nhiều.

Ít nhất thì khi gặp khó khăn hắn sẽ không hoảng loạn như thế nữa.

Một kiếp nạn trôi qua, một sự thay đổi đến.

Hắn bắt đầu hiểu ra dụng ý của Nguyệt Thần là gì rồi.

Cô ta đang muốn ma luyện hắn, công nhận là phi phàm thật.

Không luyện không biết, luyện cái là suýt chết.

Nhưng lần vừa kinh vừa hiểm này thật sự rất kích thích.

“Trẻ nhỏ dễ dạy”.

Nguyệt Thần tùy ý truyền đến phép vẽ bùa.

Triệu Bân ngồi xuống, hai mắt sáng rực.

Nguyệt Thần chỉ truyền phép vẽ bùa nổ.

Ngoài ra còn có nội dung chi tiết, bao gồm cả mực, giấy vẽ bùa, bút, hình vẽ.

Tất cả đều dung nhập vào trong đầu hắn, quá trình cực kỳ rườm rà.

Nhưng với hắn thì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Người có thiên phú học gì chẳng nhanh.

Hắn vẫn chưa thử vì thiếu nguyên liệu, phải vào trong thành mua.

Triệu Bân thu thập hành lý, khoác áo tơi, đội nón, tiến về thành Vong Cổ nhân lúc trời sáng.

Hắn cũng không thảnh thơi cả con đường mà làm nhiều việc cùng lúc.

Hắn vừa luyện thể lại vừa lĩnh ngộ bước phong thần, lại đọc sách huyền môn và nghiên cứu phép vẽ bùa.

Nguyệt Thần đã quen với việc này, nếu có thể thì cô ta sẽ điều giáo Triệu Bân lại.

Khi tờ mờ sáng, hắn mới đến cổng thành Vong Cổ.


Từ phía xa đã nhìn thấy người tụ tập đông đúc.

Bọn họ vây quanh một cáo thị, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Đây là một lệnh truy nã, vẫn là truy nã Cô Lang dạ hành.

Dạo này gã là nổi nhất rồi.

Triệu Bân đi qua thì cũng nhìn sang một cái.

Ái chà, tiền thưởng những mười ngàn lượng cơ đấy.

Bảo sao mà nhiều người vây quanh như thế! Mười ngàn lượng tiêu tám đời cũng không hết.

Chỉ cần bắt được Cô Lang, không những trở nên giàu có mà còn danh chấn thiên hạ.

Triệu Bân không nhìn nữa, khóe miệng nở một nụ cười khẩy.

Tiền thưởng cao như vậy chắc hơn phân nửa là áp lực từ Liễu gia.

Tiền trang nhà đó không chỉ mất mười ngàn lượng đâu, mất nhiều như vậy, là ai thì cũng sẽ khó chịu.

Thành Vong Cổ sáng sớm vẫn hào hoa như thế, tiếng mua bán đã vang lên ầm ĩ.

“Một cân thịt lợn, nửa lạng hoa điêu”.

Vẫn là sạp hàng đó, Triệu Bân mua rượu thịt, một mồm thịt một ngụm rượu, vừa đi vừa ăn.

Hắn dừng chân ở cửa hàng binh khí của Liễu gia trong chốc lát.

So với những ngày tháng bán đắt hàng lúc trước, cửa hàng binh khí Liễu gia lúc này vắng như chùa bà đanh.


Nhìn giá cả, lại giảm nữa, lúc trước là bốn mươi lượng, giờ còn có ba mươi.

Chỉ có vậy thì ai mà đến.

Ai cũng đang chờ.

Chờ ngươi tiếp tục giảm, lúc trước tăng thế nào thì giờ hạ xuống như vậy đi! Đâu chỉ có nhà ngươi bán binh khí chứ.

“Quá đã”.

Triệu Bân uống một ngụm rượu, nghĩ đến gương mặt của Liễu Thương Hải lúc này chắc hơn phân nửa là đang chửi thề ở sau nhà đấy?
Còn cả Liễu Thương Không nữa, chắc cũng không rảnh đi kiểm tra tình hình làm ăn của cửa hàng binh khí đâu mà còn muốn bắt Cô Lang dạ hành đấy.

So với cửa hàng binh khí, số mất mát của tiền trang mới càng khó chịu.

“Không vội, chạy không nổi đâu”.

Triệu Bân cười khẩy, ngoặt sang phía khác, đến một cửa hàng tạp hóa, mua đồ chuyên dụng để vẽ bùa như giấy bùa, bút bùa và mực bùa.

Những thứ này không đắt, vì phép vẽ bùa đã thất truyền từ lâu.

Còn những giấy để vẽ bùa trừ tà thì chỉ có thầy tướng hay đạo sĩ mới mua, mà tám phần đều là bọn quèn.

Đi một
.