Vô Thượng Luân Hồi

Chương 547: 547



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tránh được cả Thiên Nhãn luôn sao?”, Triệu Bân nhướng mày.

“Vậy thì phải xem Thiên Nhãn cấp mấy và cũng tùy thuộc vào tu vi của đối phương nữa”, Nguyệt Thần lạnh lùng nói: “Nếu trong nhà lao có cao thủ Thiên Võ thì dù dùng gì để che đậy cũng không có tác dụng!”
Cô ta nói xong thì lại đưa tay lên, rắc xuống một vùng ánh sáng vàng kim.

Thứ cô ta truyền thụ không phải là bí thuật mà là cách làm Huyền bào tị thế, bao gồm cả chất liệu làm áo, hoa văn và biểu tượng cần khắc lên áo, bên trong đều có miêu tả cực kỳ chi tiết.

Nó hơi giống với cách vẽ bùa, mặc dù có nhiều thứ nhỏ nhặt nhưng lại yêu cầu khắt khe, đương nhiên, nếu huyền bào tị thế càng tốt thì khả năng che đậy cũng sẽ càng cao.

“Có đồ tốt thế mà không chịu lấy ra sớm”.

Triệu Bân vừa nói vừa học thuộc pháp môn, nếu như biết cách làm huyền bào tị thế sớm hơn thì trước đây cũng không bị lộ, còn suýt chút mất mạng nữa.


Hắn uống một ngụm linh dịch rồi bắt đầu dạo quanh các cửa hàng, phải chuẩn bị đầy đủ nguyên vật liệu, còn về phần chất liệu làm áo, hắn đã đặc biệt đến chợ đen một chuyến, tốn hết ba vạn lượng để mua loại tơ hiếm có, sau đó lại nhanh chân đem đến xưởng làm vải lụa.

Lúc hắn về lại nhà họ Triệu thì Liễu Tâm Như đã ngủ rồi.

Triệu Uyên và Phù Dung vẫn chưa đi nghỉ, họ đang ngồi uống trà và ngắm trăng trong đình nghỉ mát.

Cũng có thể nói là hai người đang đợi Triệu Bân.

“Cha, mẹ!”
“Bân Nhi, ngồi đi con!”
“Sao cha mẹ vẫn chưa ngủ thế?”
Triệu Bân ngồi xuống, tùy tiện cầm một quả trái cây lên, nhét tọt vào miệng, chủ yếu là để bịt miệng mình lại, ai bảo hắn có một vị sư phụ “luôn mất ngủ” cơ chứ?
“Mẹ con cũng có thể cứu sống lại được, vậy mắt Như Nhi còn chữa được không?”

Triệu Uyên mỉm cười, ông ấy không muốn con dâu của mình phải sống trong bóng tối.

“Có thể!”
Triệu Bân nhanh nhảu đáp.

Có điều, hắn không làm được.

Nguyệt Thần đã từng nói, mắt của Liễu Tâm Như không cần hắn trị, lúc cần phải sáng lại thì nó tự khắc sẽ sáng lại thôi, chắc là do huyết mạch của Liễu Tâm Như.

“Vậy thì tốt!”, Phù Dung mỉm cười: “Mẹ còn chờ bế cháu nữa đấy!”
Ha ha!
Triệu Bân ho gượng gạo, bất giác liếc nhìn Nguyệt Thần một cái.

Hắn đang xin ý kiến, nhưng hơi mắc cười nhỉ, có vợ mà cũng phải hỏi sư phụ có cho ấy ấy không!
“Đợi!”
.