Vô Thượng Luân Hồi

Chương 608: 608





Mũi tên của y rất quỷ dị, Đại Bằng rõ ràng đã né được nó nhưng vẫn bị mũi tên khóa chặt và đuổi theo trên không trung.

Có vẻ như mũi tên này sẽ không ngừng lại cho tới khi nó bắn trúng mục tiêu đã định.

"Huyết mạch đặc biệt".

Triệu Bân liếc nhìn thanh niên tóc đỏ.

Nguyệt Thần đã từng nói, những người có mái tóc màu bất thường đều là người có huyết mạch đặc biệt.

Hắn nhìn lên, mũi tên quỷ dị lại một lần nữa bắn tới.

Nó thực sự có khả năng khóa mục tiêu và tiếp tục đuổi theo nếu như nó chưa bắn trúng vào mục tiêu.


Trong chớp mắt, thanh niên tóc đỏ lại bắn ra hàng chục mũi tên, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.

Triệu Bân cũng không đứng im chịu trận.

Nếu như không tránh được thì cứ bắn hạ từng mũi tên một, kiếm pháp của hắn không chỉ có thể tấn công mà còn có thể phòng thủ, hai thanh kiếm vũ động quanh người, ngay cả một con ruồi cũng không chui lọt.

Thanh niên tóc đỏ tức giận, thúc giục Huyết Điêu đánh tới.

Triệu Bân cũng không ngần ngại, chính diện công phạt.

Không chiến mà!
Chỉ có ở khoảng cách gần thì mới có thể thỏa chí chém giết.

"Ta sẽ tiễn ngươi xuống suối vàng!"

Thanh niên tóc đỏ cười lạnh, bắn ra một mũi tên ở khoảng cách rất gần.

"Cút!"
Triệu Bân quát lớn một tiếng, thi triển Long Ngâm Hổ Gầm.

Bị sức mạnh của Long Ngâm Hổ Gầm công phạt, mũi tên vừa bắn tới trước mặt hắn đã tan thành tro bụi, ngay cả thanh niên tóc đỏ và con Huyết Điêu cũng bị chấn động đến mức tối tăm mặt mũi, nét mặt lộ rõ sự khiếp sợ, hắn chỉ là một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh, lấy đâu ra võ hồn lợi hại như vậy?
"Ta sẽ tiễn ngươi xuống suối vàng!"
Triệu Bân tung người nhảy lên trên lưng của con Huyết Điêu, tốc độ như sấm như gió lướt tới bên cạnh thanh niên tóc đỏ, ngay sau đó trên cổ của thanh niên tóc đỏ liền có thêm một đường kiếm, máu tươi phun ra giàn giụa, trong chớp mắt Triệu Bân đã tiễn hắn xuống suối vàng.

Quác!
Sau đó, Triệu Bân lại nhảy về lưng của Đại Bằng.

Trước khi rời đi, hắn còn gửi cả con Huyết Điêu xuống suối vàng làm bạn với chủ nhân của nó.

Á!
Cuối cùng, Triệu Bân cũng nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

Là Phượng Vũ!.