Vô Thượng Luân Hồi

Chương 697: 697





“Ra đi thanh thản!”
Thanh Dao thiện lương, dùng kiếm gọt ra một cỗ quan tài đá rồi đặt mụ dạ xoa vào trong.

Cô ấy vừa giận lại vừa thương cho vị lão tiền bối này, cô quạnh một mình mấy chục năm, cũng là một người đáng thương.

Ba cỗ quan tài được xếp ngay ngắn trên đài đá.

Cô gái này cũng kính nghiệp, còn đặt lư hương và thắp ba nén nhang.

Còn về phần người áo đen của La Sinh Môn thì cô ấy không hề khách sáo, trực tiếp đốt cháy thành tro.

Một lúc sau, Triệu Bân tỉnh dậy, gân cốt bị đứt đoạn đều là chuyện nhỏ, dùng Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh luyện thể thì có thể hồi phục lại thôi.

Điểm khó chịu chính là nội thương, mặt hắn vẫn trắng bệch như giấy, miệng cũng thỉnh thoảng chảy máu.


“Tìm thấy từ chỗ của người áo đen này”.

Thanh Dao bước qua, đưa cho Triệu Bân hai thứ: một thanh kiếm dài màu đen và một cái mặt nạ da người còn nguyên vẹn.

Còn về những thứ khác, bất kể là đan dược hay là tiền bạc, tất cả đều đã bị nổ thành bụi hết rồi.

Vậy mới nói bùa nổ phải mạnh đến cấp độ nào mới có thể nổ tan tành một Địa Tạng đỉnh cao đến mức không còn gì cả.

“Cô giữ kiếm đen lại đi!”
Triệu Bân nói rồi nhận lấy mặt nạ da người.

“Ta không làm gì hết, sao có thể lấy chiến lợi phẩm được?”
Thanh Dao mỉm cười, nhét thanh kiếm đen mỏng dài cho Triệu Bân luôn.


Triệu Bân không chối từ, giơ tay cầm lấy, cất vào trong nhẫn ma rồi liếc nhìn địa cung lần cuối, sau đó quay người bỏ đi.

Trong lòng hắn đang xúc động, suốt dọc đường, hắn bị La Sinh Môn ám sát mà chưa bao giờ ngờ được trong tình thế chắc chắn phải chết nơi địa cung này thì người của La Sinh Môn lại đột ngột tấn công vào, cho hắn cơ hội được sống.

“Hi vọng cả nhà các người ở dưới đó sẽ được đoàn tụ!”
Lúc Thanh Dao đi còn cúi lạy từ biệt rồi mới đi theo Triệu Bân.

Chỉ là, cả hai đều không phát hiện ngón tay út của Diệu Ngữ bên trong quan tài đã động đậy.

Nếu như người áo đen đó của La Sinh Môn vẫn còn sống thì chắc chắn sẽ mắng Triệu Bân và Thanh Dao một trận.

Hai đứa nhóc này, bên trong quan tài có bảo bối, ở bên trong cơ thể của Diệu Ngữ, ông đây vượt đường xa vạn dặm để đến đây là vì cô ta, hai bọn bay thì hay rồi, cứ thế phủi mông đi, không cần sao?
Không cần!
Đấy là câu trả lời của Thanh Dao và cũng là câu trả lời của Triệu Bân, đừng nói là không biết, dù cho có biết thì họ cũng sẽ không lấy, cả nhà người ta đã thê thảm vậy rồi, bọn ta ngại không dám lấy.

Quạc!
Đại Bằng sải cánh, phóng lên bầu trời.

.