Vô Thượng Luân Hồi

Chương 832: 832





Điểm này Triệu Bân biết rất rõ, bởi hắn cũng đã từng dùng.

Dùng lửa biến thành cung, dùng sét biến thành tên, bất cứ võ tu nào có thể dùng đồng thời cả lửa và sấm sét thì cơ bản đều có thể làm được, không có ai là ngoại lệ.

Chuyện này không khó, khó ở chỗ có thể đạt được đến cảnh giới nào, cùng một loại tên sấm sét, nhưng những người khác nhau thi triển thì sức sát thương sẽ không giống nhau.

Còn về pháp thuật bàng môn tà đạo thì người đời đều rất khinh thường nó.

Trên thực tế, đó là pháp tu, thuộc loại pháp sư.

Từ khi Đại Hạ thành lập, võ đạo đã được tôn lên thành xu hướng chính, mạnh tay đàn áp pháp tu.

Bao nhiêu năm trôi qua, nó bị chèn ép mãi, đến cuối cùng thì đã trở thành bàng môn tà đạo.


Nhưng Triệu Bân biết, pháp tu bị đàn áp cũng chứa đầy những thứ thâm sâu, trong những hoàn cảnh đặc biệt, thời điểm đặc thù thì thuật bàng môn tà đạo lại hữu dụng hơn nhiều so với bí thuật võ tu, chẳng hạn như bùa nổ, pháp sư cũng có bùa chú chuyên khắc chế, điểm này còn dễ dùng hơn cả chân nguyên hộ thể của võ tu.

Hoàng tộc đàn áp pháp tu như thế đương nhiên cũng có lý của họ, đa phần là vì muốn thống trị tốt hơn, chẳng hạn như bùa nổ, rất nhiều năm về trước đã bị cho vào danh sách cấm, chỉ có hoàng tộc được dùng vì bùa chú của pháp tu cỡ đó quá tà ác, nếu như bị dân chúng nắm được thì chính hoàng tộc sẽ không thể nào được yên giấc.

Nói cho cùng, so với võ tu thì trên một phương diện nào đó, pháp tu có uy hiếp rất lớn với hoàng tộc, vì gần đây chiến sự khá nhiều, cần có pháp tu hỗ trợ nên hoàng tộc mới nới tay với pháp tu.

Bí thuật thế này được ghi chép rất nhiều trong bí kíp hốt được từ Linh Lung các.

Rất khó để nói là giữa võ tu và pháp tu, cái nào mới là xu hướng chính, chẳng qua là điểm mạnh của hai bên không giống nhau, không có võ tu nào dám nói thứ mình tu luyện là võ đạo thuần túy, cũng không có pháp tu nào dám nói thứ mình tu luyện là pháp thuật thuần túy, quan hệ của hai bên không thể nào vạch rõ được.

“Lần này thì lỗ nặng rồi!”
Ông chủ tiệm thuốc thấy Triệu Bân đã đi xa thì chỉ thấy đau trứng!
Tặng không một cái, bỏ tiền ra mua một cái, vụ làm ăn này rõ ràng là một vụ lỗ vốn mà.

Ông ta có thể chắc chắn, miếng dẻ lau đó là bảo bối, nếu không hai người đó cũng sẽ không tranh nhau vì nó.


Ngặt nỗi, tặng thì cũng đã tặng mất rồi.

Người trên phố vô cùng náo nhiệt, Triệu Bân càng đi càng xa.

Còn Tịch Linh thì nghiễm nhiên trở thành cái đuôi theo sau hắn, Triệu Bân đi tới đâu là cô ta theo tới đó.

Nhìn từ phía sau thì hai người họ cũng khá có dáng vợ chồng, nếu Nguyệt Thần vẫn còn tỉnh thì nhất định cô ta sẽ nhận định như thế.

Hễ là cô gái trẻ đẹp thì cô ta đều có ý muốn kéo về nhà cho đồ đệ mình.

Màn đêm buông xuống, Triệu Bân và Tịch Linh quay về khách điếm
Dường như Triệu Bân thật sự không biết lãng mạn là gì, sau khi về đến nhà trọ thì hắn liền khóa cửa phòng mình lại, khiến Tịch Linh phải bĩu môi.

Cô ta đã từng mấy lần mò đến trước phòng của Triệu Bân, kề sát tai vào để nghe ngóng động tĩnh bên trong nhưng lại không nghe thấy gì, mọi thứ rất yên ắng, cũng không biết Triệu Bân đang giở trò gì bên trong.

Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là điều chế thuốc rồi.

Triệu Bân lấy toàn bộ dược hoàn cũng như tất cả đan dược mà mình có được suốt dọc đường ra, nhét lần lượt từng viên vào trong hồ lô nhỏ màu tím rồi kết hợp với nước thuốc để hòa tan, tạo thành một hồ lô linh dịch tràn đầy tinh khí..