Vô Thượng Luân Hồi

Chương 894: 894





“Có tin tức này, ta nghĩ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú lắm”.

Râu chữ bát vuốt râu, lời nói đầy ẩn ý.

“Là gì?”, cô gái áo trắng cảm thấy hứng thú, cười nhìn râu chữ bát.

“Lão phu biết Tư Không Kiếm Nam ở đâu”, râu chữ bát nhếch miệng cười, nụ cười chứa sự vui vẻ.

Lời vừa mới thốt ra, nụ cười của cô gái áo trắng đã biến mất, đôi mắt xinh đẹp dấy lên ngọn lửa, ngực cũng phập phồng liên tục, hai má xinh đẹp đỏ ửng lên.

“Cô ta… Cũng là nhân tình cũ của Tư Không Kiếm Nam ư?”, Triệu Bân thầm nghĩ.

Râu chữ bát từng nói trong bán kính mấy trăm mét này chắc chắn sẽ có một người tình cũ của hắn ta.

“Ở đâu”.


Cô gái áo trắng hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cơn tức.

Đúng như Triệu Bân đoán, cô ta với Tư Không Kiếm Nam thật sự có một đêm phong hoa tuyết nguyệt, cùng giường chung gối, tên đó lại biến mất, đã qua không biết bao nhiêu ngày rồi mà tìm mãi vẫn không thấy người.

“Hắn ở Thiên Tông”, râu chữ bát vuốt vuốt râu.

“Thiên Tông?”, cô gái áo trắng nhướng mày, dường như đã ngộ ra điều gì đó trong nháy mắt.

Với lời râu chữ bát nói, cô ta cũng không hề nghi ngờ, thảo nào ở ngoài này tìm mãi không ra, thì ra đã chạy vào Thiên Tông, cũng biết tìm chỗ đấy, với tư chất của Tư Không Kiếm Nam thì vẫn đủ tư cách là đệ tử Thiên Tông.

“Tên bạc tình đó, hay thật”, cô gái áo trắng không tức mà còn cười.

“Hẹn gặp lại”.

Râu chữ bát phủi tay, kéo Triệu Bân đi.


Về phần Tư Không Kiếm Nam, có trời mới biết tên đó ở đâu, hắn ta ở đâu cũng chẳng cần quan tâm, tùy tiện nói một nơi, khả năng cao là cô gái áo trắng sẽ tin, có lẽ đã dành cho hắn ta quá nhiều tình cảm, trong trạng thái đó, chỉ số thông minh đều bằng không, nhưng ông ta chọn bừa một chỗ, ma xui quỷ khiến thế nào mà tên đó thật sự đến Thiên Tông.

“Ông có thể đi, tên này ở lại”, cuối cùng cô gái áo trắng cũng bình thường lại.

“Thôi thôi thôi, trả tiền lại cho ngươi này”, râu chữ bát bĩu môi, móc ra một túi tiền.

“Không làm gì ảnh hưởng đến tính mạng hắn cả, nói chuyện chút thôi, ông tìm chỗ mát mẻ chờ đi”.

Dứt lời, hai ông lão lúc nãy đã xoẹt một tiếng xuất hiện, tóm râu chữ bát lôi đi.

Trong đây chỉ còn mỗi hai người.

Triệu Bân chỉ lo ho khan, cười gượng, vẫn đứng ngay ngắn.

Ở đây, hắn có thể đứng yên thì sẽ cố ngoan ngoãn hết mức có thể, bởi vì có ít nhất bốn cảnh giới Địa Tàng đang dõi theo hắn, cứ đứng yên đó còn đỡ, dám có hành động dư thừa nào thì chắc chắn đầu hắn sẽ chuyển chỗ, sòng bạc lớn này khá là mạnh, dù không bằng Túy Mộng Lâu nhưng ngọn núi sau lưng họ cũng không bé.

“Ngươi… Có thiên nhãn đúng không”, cô gái áo trắng cười nhìn Triệu Bân.

.