Vô Thượng Luân Hồi

Chương 964: Chương 964




Liễu Như Nguyệt chỉ lặng lẽ đứng phía sau, không dám nói gì, dường như cô ta đã biết chuyện gì đó.

Người mà cô ta quan sát là Triệu Bân đang đứng ở cách đó không xa, dường như cô ta đã nhìn thấy bóng dáng của tên tiểu võ tu đó ở đâu rồi thì phải.

Mục Thanh Hàn cũng không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ đứng trước bếp.

Chuyện mà Liễu Như Nguyệt biết thì nàng ta cũng biết.

“Hai người họ có thù sao?”, Triệu Bân nhỏ tiếng hỏi.

“Có!”, Mục Thanh Hàn khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Sư phụ từng xuống núi rèn luyện và yêu một người áp tiêu, sư bá Vân Phượng biết được nên đã giết chết người đó và toàn bộ tiêu cục!”
Chỉ với vài câu này thôi mà lời nàng ta nói đã khiến Triệu Bân phải hít một hơi thật sâu.

Vân Phượng thật quá nhẫn tâm, người em gái mình thích mà cũng giết là lẽ gì? Còn giết hết cả tiêu cục!

Cô ta cao cao tại thượng thì cho rằng mình thật sự có quyền sinh sát sao?
Hèn gì Vân Yên lại hận cô ta như vậy, nếu không phải là chị ruột thì chắc là đã rút kiếm rồi.

Nếu không nhắc đến thù hận thì hắn cũng thấy hơi đồng tình với Vân Yên, người mà mình yêu bị giết chết, mà còn bị chính người thân nhất của mình xóa sổ, cảm giác đó còn khó chịu và dằn vặt hơn cả cái chết.

“Muội muội ngoan, đừng sa đọa nữa!”, Vân Phượng lại than thở.

“Con mắt nào nhìn thấy ta sa đọa rồi?”, Vân Yên cười lạnh lùng.

“Nếu không sa đọa thì sao lại nhận một đệ tử cấp Chân Linh?”, Vân Phượng lạnh lùng nói, vừa nói vừa liếc Triệu Bân: “Tỷ tỷ thật sự đau lòng khi thấy muội lại sống kiểu vò mẻ lại sứt như thế!”
“Ba mươi năm rồi mà ngươi vẫn không thay đổi gì!”, Vân Yên chậm rãi nói: “Vẫn với dáng vẻ cao cao tại thượng đó, vẫn không coi ai ra gì, ngươi có tư cách gì mà ra lệnh ở đây”.

“Ta là tỷ tỷ của muội!”
“Là tỷ tỷ của ta thì có thể tùy tiện giết người vô tội sao?”, cuối cùng Vân Yên đã mở mắt ra và đứng dậy, trên tay còn cầm theo một sát kiếm, nó đang rung lên.


Khí thế lúc này có thêm sát khí lạnh băng, giống như những gì Triệu Bân nói, nếu như không phải là chị em ruột thì cô ta đã tiễn Vân Phượng đến Quỷ Môn Quan từ lâu rồi.

Ầy!
Vân Phượng thở dài, cô ta vẫn luôn tự cho mình là chính nghĩa.

Trên thực tế thì dùng dáng vẻ nghiêm chỉnh, cao cao tại thượng của mình để khống chế người khác.

“Tĩnh tâm tu hành mới là con đường đúng đắn, muội tự xem mà làm đi!”
Vân Phượng lạnh lùng nói, cuối cùng cũng quay đi, cũng không biết là cô ta đang khuyên răn hay là ra lệnh nữa.

Liễu Như Nguyệt cũng đi theo, trước khi rời khỏi đó còn quay lại nhìn Triệu Bân, thật sự là càng nhìn càng thấy quen.

“Rượu!”
Vân Yên vứt kiếm ra rồi lớn tiếng gọi.