Vô Thượng Niết Bàn

Chương 176: Bạch Diện Ly Miêu 1



Đội ngũ yên lặng xuyên qua rừng cây tăm tối, dọc đường thỉnh thoảng có gặp linh thú cũng không dám ra tay trước, mà chọn đánh một vòng khá xa nhanh chóng rời khỏi. Dưới áp lực căng thẳng đó chừng nửa giờ, Chu Thường Tuân mới dẫn mọi người rời khỏi khu vực cây cối rậm rạp, tiến đến một vách đá một bên vực sâu đen ngòm. Trên vách núi có những khe nứt lớn chằng chịt, nhìn qua như cái miệng rộng của ác ma. Hơi nóng của dung nham bay lên phần phật.

Chu Thường Tuân nhìn xuống vực thẳm đen ngòm, lông mày nhíu chắt, gương mặt nghiêm trọng.

- Chúng ta đã rất gần thâm sơn Đại Mạc....

Chu Thường Tuân chậm rãi nói:

- Khu vực này mới chân chính là Đại Mạc, ở đây đầy rẫy linh thú cao cấp sinh sống.

- Linh thú cao cấp.

Nhóm thủ hạ đều tỏ ra nghiêm túc, linh thú cấp bậc đó chính là sánh ngang với Chu Thường Tuân, cường giả Linh Anh cảnh. Thậm chí siêu việt Linh Anh,.

“- Trên đường đến đây, ta không cho giết một linh thú nào, vì đám linh thú cao cấp cực kỳ hiếu sát, mùi máu thoang thoảng cũng rất dễ khiến chúng để ý, mà với đội hình của chúng ta, chỉ cần hai đầu linh thú cao cấp cùng đến một lượt sẽ khiến chúng ta tổn thất thê thảm.”

Dã Tước cũng gật đầu, tuy hắn hiếu sát nhưng cũng không dám làm càn, nơi này hung hiểm hơn hẳn Thú Vực của bọn hắn.

- Đi thôi, mọi người tăng cường cảnh giác

Chu Thường Tuân vung tay lên, đi trước dẫn đường, bước vào khe núi đen thui trên vách đá. Phía sau,, Dã Tước và thủ hạ cũng cẩn thận bám sát theo.

Vực thẳm Đại Mạc, trên không trung luôn có sương độc bao phủ, khiến cho không khí âm u ẩm ướt, phía dưới lại có dung nham làm cho nóng nực, hình thành nên một loại khí hậu cực kỳ khắc nghiệt. thỉnh thoảng có những tiếng rít gào của thú dữ từ xa vọng lại, mang theo mùi vị chết chóc đe dọa.

Chu Thường Tuân và Dã Tước vẫn đều đều vận chuyển, luôn sẵn sàng để ra tay ứng phó tình huống bất ngờ. Cẩn thận hành tẩu, đoàn người vẫn chưa gặp phải khó khăn gì. Thuận lợi khiến cho nhóm người Dã Tước phía sau cũng thầm thả lỏng, dựa theo tốc độ này, không bao lâu có thể đến được nơi sâu nhất của vực thẳm Đại Mạc.

Nhưng Đến một con đường núi khác, Dã Tước khẽ liếc mắt nhìn Chu Thường Tuân, bốn mắt nhìn nhau, hắn cũng thấy rõ trong mắt đối tương một tia cảnh giác, dĩ nhiên lão luyện như Chu Thường Tuân cũng có cảm giác bất an như vậy.

Qua con đường núi đó, tầm nhìn phía trước chợt trở nên trống trải, một khu đất trống mênh mông trên sườn núi. Địa thế chỗ này là nơi giao nhau của ba tòa núi lớn, xung quanh đều là vách núi dựng đứng.

Chu Thường Tuân nhìn bãi đất phía trước, đôi mắt bất chợt tập trung, rồi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào một nơi bí ẩn trên vách đá. Ở chỗ đó có vài bóng người chầm chậm hiện ra.

Chu Thường Tuân, Dã Tước các ngươi đi cũng nhanh quá chứ.

Trên vách núi, Hải Đại Phú cười nhạt nhìn xuống đám người Chu Thường Tuân.

“- Bọn Giải tộc, cẩn thận!”

Dã Tước cũng nhìn thấy, quát khẽ cảnh báo mọi người, linh lực hùng hồn trong cơ thể bốc lên.

“- Hải Đại Phú, các ngươi định làm gì thế?”

Chu Thường Tuân trầm giọng quát, Giải tộc có vẻ biết rõ Đại Mạc như lòng bàn tay.

“- Thấy các ngươi đi đường phải lo lắng cẩn thận như vậy, thật cũng không vui vẻ cho lắm, nên muốn làm giúp các ngươi vài việc.”

Hải Đại Phú mỉm cười, nhưng trong nụ cười mang theo độc ác, lão vung tay lên, đám thủ hạ Giải tộc phía sau nâng lên những cái bình lớn, hung hăng ném xuống.

"Choang choang"

Bình rơi trên đất vỡ nát, bất chợt tung tóe những chất lỏng đỏ thẫm, không ngờ đều là máu tươi, mùi máu nồng nặc tràn ngập không khí, phán tán đi. Chu Thường Tuân nhìn thấy cảnh đó nhất thời biến sắc.

“- Hơi tiếc là máu linh thú dường như hiệu quả cũng không cao lắm.”

Hải Đại Phú đưa mũi hít mùi máu tươi, đạm nhạt nhận xét, ánh mắt ác nghiệt. Bất chợt hắn vung tay lên, hơn mười thủ hạ Giải tộc bất ngờ bị đánh bay khỏi vách núi, thét lên kinh hãi.

"Đùng."

Hải Đại Phú mặt không đổi sắc đánh ra mấy luồng hào quang linh lực, hung hãn bắn vào mấy tên thủ hạ đang bay xuống.

"Uỳnh!"

Một tiếng vang gọn gàng cất lên, mười mấy người Giải tộc xấu số nổ tung trên không trung, máu me rơi xuống như mưa, một cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

Ánh mắt Chu Thường Tuân bất giác trở nên u ám.

"Graoooow!"

Từ vực thẳm Đại Mạc đột ngột vang vọng những tiếng gầm rống dữ tợn, linh lực cuồng bạo toát ra mãnh liệt. Linh thú cao cấp! Sắc mặt Chu Thường Tuân cuối cùng trở nên tái mét, Hải Đại Phú quả thật thủ đoạn độc ác!

“Hải Đại Phú, ĐCMM”

"Graoooow!"

Tiếng gào hung tàn từ xa vọng lại, Chu Thường Tuân, Dã Tước và đám cường giả, nhân tộc và thú tộc đều xanh mét mặt mày. Lúc này bọn họ đã bị Giải tộc đặt bẫy.

“Hai vị lão bằng hữu, sao hả? Món quà của ta cũng không khỏi quá đặc sắc, đúng không nhị vị, hắc hắc”

Hải Đại Phú từ trên vách núi nhìn xuống đám người bên dưới, cất tiếng cười khoái trá châm chọc

“Thiếu chủ nhà chúng ta cần địa hỏa có chút việc, cho nên các ngươi phải chịu khổ rồi, hắc hắc”

Hải Đại Phú nói xong thì nhanh chóng dẫn theo thuộc hạ, biến mất.

“Hừ”

Dã Tước và Chu Thường Tuân vẫn lạnh lùng dán mắt vào Hải Đại Phú, nhưng không có lòng dạ nào mà đôi co với lão kia. Hai lão không ngừng nghĩ biện pháp hóa giải nan đề sắp tới. Tiếng thú rống vừa nãy hẳn nhiên là của linh thú cao cấp, nếu bị đám linh thú cao cấp dây dưa chế ngự, cho dù có thể giải quyết nhưng nhất định cũng bị tiêu hao nhiều, thậm chí có thể xuất hiện thương vong. Lúc đó lẽ nào bọn Hải Đại Phú kia lại nhân từ bỏ qua cơ hội đó.

Nhưng nếu hiện tại rút lui, để Địa Hỏa rơi vào tay đám Giải tộc, thì Chu Thường Tuân và Dã Tước lại không cam lòng Hoàn cảnh hiện tại quả thật tiến thoái lưỡng nan.

- Bây giờ phải làm sao?

Dã Tước lo lắng hỏi.

- Tùy cơ ứng biến.

Chu Thường Tuân sắc mặt vẫn tái xanh, thấp giọng trả lời.

"Graoooow!"

Tiếng thú rống lại lần nữa vang vọng vách núi, rồi sau đó là tiếng xé gió cuồng mãnh truyền theo. Mọi người nhanh chóng nhìn thấy ba luồng hào quang từ Thâm Uyên Đại Mạc như điện quang lao đến, xuất hiện ở những vách núi chung quanh.

- Linh thú cao giai, ba con!

Nhìn thấy chúng nó, Chu Thường Tuân giận dữ cắn răng.

Ba luồng hào quang tản đi, lộ ra ba thân hình cao lớn, mắt thú đỏ ngầu tràn ngập hung tàn hiếu sát.

Trên vách đá bên trái là một con Hồ ly sáu đuôi to lớn toàn thân màu trắng uy phong lẫm lẫm.

Vách núi bên phải là một cự thú đen như nhung, không rõ nó là loài linh thú gì

Chu Thường Tuân chỉ đảo mắt qua hai đầu cự thú cao cấp, nhưng lại tập trung hơn về vị trí linh thú cuối cùng, nhìn chằm chằm vào nó. Đó là một con giao long đen cực lớn, trên cạn có giao long ư.

Chuyện này không dễ giải quyết

Giao long chính là linh thú tiếp cận gần với rồng nhất có thực lực mạnh nhất trong ba con, nó đã gần tới Linh Anh hậu kỳ,

“Khốn thật”

Dã Tước nghiến răng nghiến lợi, lửa giận tràn ngập.

“Nếu chúng ta chiến đấu với ba linh thú cao cấp này, dù có thể giải quyết chúng nó thì bọn người Giải tộc cũng sẽ lợi dụng sơ hở đánh lén.”

Một tên bên phía thú tộc nói, hắn vừa nói ra thì đã khiến Dã Tước nổi khùng:

“Điều này bản trưởng lão còn cần ngươi dậy hay sao”

Trong khi đó Chu Thường Tuân vẫn yên lặng, ba linh thú cao cấp kia đã chú ý đến họ, nếu không muốn chiến đấu cũng chỉ có thể rút lui. Nhưng đã đến tận đây lại không công mà rút, lão thật sự không cam lòng.