Vô Thượng Sát Thần

Chương 1021: Ngươi Giả Bộ Cho Ai Xem



Trong không trung, ba thân ảnh đứng đấy, một cỗ khí tức đáng sợ từ trên người ba người bọn hắn tản ra, trấn áp khiến tu sĩ không dám vọng động.

Cầm đầu là một nam tử trung niên chừng năm mươi tuổi, hắn mặc một bộ trường bào màu vàng óng, cặp lông mày như đao cắm vào tóc mây, con ngươi đen nhánh, mái tóc dài vàng óng tung bay trong gió, vô hình lộ ra một loại khí thế cuồng bá.

Dưới khí thế này, cho dù là Diệp Thệ Thủy cũng có chút không bằng.

- Bái kiến Đại Trưởng Lão.

Diệp Thệ Thủy chắp tay hơi thi lễ.

- Bái kiến Đại Trưởng Lão.

Gia chủ cùng Lão Tổ gia tộc khác tất cả cũng đều cung kính thi lễ, không có bất cứ tâm tư phản kháng nào, bọn hắn biết rất rõ thân phận của người tới.

Về phần những tu sĩ Chiến Đế cảnh cùng Chiến Hoàng cảnh, trừ một số ít người ngẩng đầu, những người khác đều cúi đầu hết xuống, thân thể hơi run run.

Không phải bọn hắn không dám ngẩng đầu, mà là dưới cỗ khí thế cường đại kia, căn bản không ngẩng được đầu lên.

Tiêu Phàm hơi nhíu mày, những người này thật quá bá đạo, vậy mà muốn tất cả mọi người ở đây phải khuất phục.

- Công tử, người này là Đại Trưởng Lão phân bộ Chiến Thần Điện ở Vô Song Thánh Thành, Chiến Cuồng Tôn, tu vi hắn là Chiến Thánh trung kỳ.

Thanh âm Diệp Phong truyền vào tai Tiêu Phàm, trong giọng nói hơi có ý tứ kiêng dè.

- Chiến Cuồng Tôn?

Tiêu Phàm cau mày một cái:

- Phải rồi, trước đó ngươi nói, chỉ có Chiến Thần Điện mới có cường giả Chiến Thánh cảnh trung kỳ, tại sao vậy?

Diệp Phong hơi do dự một chút, nói:

- Thứ nhất, đột phá Chiến Thánh cảnh trung kỳ vô cùng gian nan. Thứ hai, phàm là người đột phá Chiến Thánh cảnh trung kỳ đều sẽ bị Chiến Thần Điện điều động đưa tới một nơi khác.

- Nơi nào vậy?

Tiêu Phàm không cần nghĩ ngợi hỏi.

- Thần Kiếp Chi Địa.

Diệp Phong hết sức trịnh trọng nói ra bốn chữ.

- Thần Kiếp Chi Địa? Sao quen vậy nhỉ?

Tinh thần Tiêu Phàm khẽ run, sau đó tra tìm trong Tu La Truyền Thừa.

Sau một lát, liền tra được không ít tin tức có liên quan tới Thần Kiếp Chi Địa.

Nghe đồn, Thần Kiếp Chi Địa đã từng ẩn giấu vô số Chiến Thần cảnh, chính là nơi tạo ra Chiến Thần cảnh, cho nên mới có thể xưng là Thần Kiếp Chi Địa, nó còn có một cách xưng hô khác là Táng Thần Chi Địa!

- Phàm là người đột phá Chiến Thánh trung kỳ đều sẽ bị Chiến Thần Điện điều động mang đến Thần Kiếp Chi Địa, cho tới bây giờ không ai dám cự tuyệt, cho nên tu sĩ Chiến Thánh cảnh trung kỳ ở Chiến Hồn Đại Lục là vô cùng ít, Chiến Thánh sơ kỳ đã là nhân vật hàng đầu.

Diệp Phong sau khi nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, lại giải thích:

- Đương nhiên, Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ không bị hạn chế bởi cái này, nhất là Tu La Điện.

Câu nói sau cùng, Diệp Phong hiển nhiên là sợ Tiêu Phàm tức giận mới bổ sung thêm vào. Tiêu Phàm cũng không nói gì nhiều, nếu như là Tu La Điện ngàn năm trước, tất nhiên dám đấu tranh cùng Chiến Thần Điện.

Nhưng mà hiện tại, đừng nói Chiến Thần Điện, dù là phân điện Chiến Hồn Điện ở Vô Song Thánh Thành cũng đủ để diệt hắn.

Lần trước tiến vào Long Hồn Cốc, Tiêu Phàm rõ ràng cảm ứng được, bốn phía Long Hồn Cốc có không ít cường giả Chiến Thánh cảnh âm thầm thủ hộ.

- Nơi này còn quá xa xôi với ta, trước tiên không nói đến cái này.

Tiêu Phàm lắc đầu.

Lúc này, thanh âm như sấm kéo tâm thần Tiêu Phàm trở về, chỉ thấy Chiến Cuồng Tôn lạnh như băng liếc nhìn phía dưới nói:

- Thập Đại Gia Tộc các ngươi muốn hủy Vô Song Thánh Thành sao?

- Không dám!

Đám người Diệp Thệ Thủy vội vàng cúi thấp đầu, bọn hắn cũng không dám phản bác lời Chiến Cuồng Tôn. Mặc dù bọn họ đều là Chiến Thánh cảnh, nhưng là trước mặt Chiến Cuồng Tôn lại không có bất kỳ tâm tư phản kháng nào.

Đột phá Chiến Thánh cảnh, chênh lệch giữa mỗi một tiểu cảnh giới đều quá lớn, người có thể vượt giai chiến đấu quá mức thưa thớt.

- Các ngươi tại sao lại tàn sát lẫn nhau?

Chiến Cuồng Tôn rất hài lòng với thái độ của đám người, về phần những người đã chết kia, hắn cũng không có bất luận vẻ tiếc hận gì.

Chiến Hồn Đại Lục cho tới bây giờ không hề thiếu cảnh chém giết, chỉ là quy mô lớn hay nhỏ mà thôi. Chiến Cuồng Tôn đột phá đến Chiến Thánh trung kỳ, sớm đã quen thuộc tất cả những thứ này.

Đám người không dám nói chuyện, hồi lâu, Sở Tam Sinh đột nhiên hít sâu một hơi nói:

- Hồi bẩm Đại Trưởng Lão, chúng ta là vì muốn giết một Sát thủ Huyết Lâu, người này tâm địa ngoan độc, sát tâm cực nặng, ai ai cũng có thể tru diệt. Nhưng mà, Diệp gia chủ cùng mấy đại gia chủ khác lại cùng cấu kết với Sát thủ Huyết Lâu kia, ngăn cản chúng ta!

Đám người Diệp Thệ Thủy nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi. Chiến Thần Điện mặc dù sẽ không chủ động ứng phó Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ, nhưng cũng sẽ không ủng hộ.

Nghĩ vậy, Diệp Thệ Thủy không chút do dự mở miệng phản bác:

- Đại Trưởng Lão...

- Thệ Thủy à.

Nhưng mà Diệp Thệ Thủy vừa mới mở miệng, Chiến Cuồng Tôn liền nói:

- Quy củ Chiến Hồn Điện cũng đừng quên, việc này Chiến Hồn Điện không muốn tham dự.

Chiến Cuồng Tôn bộ dáng như ông cụ non, có điều nói đi cũng phải nói lại, bất luận là địa vị hay là tuổi tác, Diệp Thệ Thủy quả thực kém hơn hắn nhiều.

Thần sắc Diệp Thệ Thủy giằng co một hồi, Tiêu Phàm mặc dù có quan hệ cùng Huyết Lâu, nhưng người khác không có chứng cớ gì, Chiến Cuồng Tôn tại sao như thế liền nhận định Tiêu Phàm là người Huyết Lâu chứ?

Đang lúc Diệp Thệ Thủy trầm tư, bên tai hắn lại truyền đến thanh âm Tiêu Phàm:

- Nhạc phụ đại nhân, giúp ta bảo vệ tốt cho Tiểu Ma Nữ, những người này, liền giao cho ta.

Nghe được bốn chữ "Nhạc phụ đại nhân" này, trong lòng Diệp Thệ Thủy liền vui vẻ, bởi vì khúc mắc của Tiêu Phàm đối với hắn rốt cục biến mất, hoàn toàn tán thành hắn.

Thế nhưng, vừa nghĩ tới Diệp gia cùng Úy Trì gia tộc sắp bị ép rút đi, trong lòng hắn liền khó nghĩ, Tiêu Phàm không phải đối thủ của Ngũ Đại Gia Tộc.

Nhìn thấy Diệp Thệ Thủy còn đang do dự, thanh âm Chiến Cuồng Tôn không thích vang lên:

- Nghe rõ chưa?

- Vậy Giang gia thì sao?

Diệp Thệ Thủy hít sâu một hơi nói.

- Hồi bẩm Đại Trưởng Lão, Tiêu Phàm cùng Giang gia ta có thù không đội trời chung, khẩn cầu Đại Trưởng Lão thành toàn.

Giang Thiên Vân thấy thế, trực tiếp quỳ gối xuống.

- Đây là việc tư của Giang gia, bản tọa không quản được.

Chiến Cuồng Tôn lắc lắc đầu nói.

- Vâng, Đại Trưởng Lão!

Giang Thiên Vân nghe vậy, thần sắc vui vẻ, vội vàng cung kính nói, Chiến Cuồng Tôn không quản được, không phải chính là nói hắn có thể đối phó Tiêu Phàm sao?

Sắc mặt Diệp Thệ Thủy ngày càng khó coi, Lăng Thừa Đạo, Tô Cổ Tông cùng Úy Trì Cuồng Sinh cũng cau mày, Chiến Cuồng Tôn này rõ ràng là đang làm khó Tiêu Phàm.

- Chiến Cuồng Tôn phải không?

Cũng đúng lúc này, thanh âm Tiêu Phàm vang lên.

Đám người Diệp Thệ Thủy nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, đây chính là Đại Trưởng Lão Chiến Thần Điện, vậy mà Tiêu Phàm gọi thẳng tên huý, quả thực là tự tìm cái chết!

- Tiêu Phàm, còn không xin lỗi Đại Trưởng Lão!

Diệp Thệ Thủy phẫn nộ quát, nhìn có vẻ như rất phẫn nộ, nhưng thực tế lại là đang bảo vệ Tiêu Phàm.

- Tiêu Phàm thật đúng là quá cuồng, dám gọi thẳng tên của Đại Trưởng Lão, lần này, hắn nhất định chết chắc!

Đám người Sở Tam Sinh đầu tiên là giật mình, sau đó nhìn có chút hả hê.

Giết chết Tiêu Phàm, căn bản không cần Chiến Cuồng Tôn động thủ, có lẽ chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn là được. Dù sao, Chiến Thánh cảnh trung kỳ dùng công kích linh hồn, Tiêu Phàm khó có thể tiếp nhận được.

- Hỗn xược, dám gọi thẳng tên Đại Trưởng Lão, đáng chém!

Chiến Cuồng Tôn lông mày nhíu lại, không đợi hắn mở miệng, một nam tử trung niên phía sau hắn liền phẫn nộ kêu lên, khí thế Chiến Thánh cảnh xông thẳng đến Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đứng đó thần sắc bình tĩnh, căn bản bất vi sở động, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh:

- Sở Tam Sinh nói một câu ta là người Huyết Lâu, ngươi liền tin ngay? Giang Thiên Vân nói một câu có thù không đội trời chung với ta, ngươi cũng tin?

Ngươi chẳng phải muốn Tiêu Phàm ta chết sao? Nói thẳng ra là được, quanh co lòng vòng như thế làm gì. Thậm chí, ngươi có thể trực tiếp động thủ với ta, không cần thiết bày ra bộ dáng cao cao tại thượng thế kia. Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, ngươi giả bộ cho ai xem?

- Giết!

Lời nói cứng rắn của Tiêu Phàm thốt ra, nam tử trung niên sau lưng Chiến Cuồng Tôn gầm thét một tiếng, cũng không nhịn được nữa, tức giận đánh về hướng Tiêu Phàm.