Vô Thượng Sát Thần

Chương 1112: Âm Linh Thiên Thủy



Tiêu Phàm lách mình xuất hiện ở bên trong Cốt Vực, mở bàn tay, một đạo lưu quang huyết kim từ bên trong sương mù mờ mịt bắn tới.

Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên có một đầu côn trùng nhỏ bé huyết kim, trừ Phệ Hồn Huyết Tằm còn có thể là gì?

- Chi chi ~

Phệ Hồn Huyết Tàm phát ra từng tiếng kêu nhỏ, kỳ thật không cần nó giải thích, Tiêu Phàm đã biết rõ phát sinh chuyện gì.

Tâm ý của hắn cùng Phệ Hồn Huyết Tàm tương thông, Phệ Hồn Huyết Tàm trước đó chứng kiến tất cả, tất cả đều lóe hiện trong đầu Tiêu Phàm.

Trong tấm hình, Tiêu Phàm nhìn thấy Long Vũ một bộ quần dài màu tím đang nằm phía trên một cỗ hàn băng, nàng đã hôn mê, tựa như ngủ.

Bên người Long Vũ cách đó không xa có một đạo thân ảnh áo bào đen, bởi vì áo bào đen bó chặt, căn bản thấy không rõ chân thực khuôn mặt.

Bất quá lờ mờ có thể từ bên trong áo bào đen nhìn thấy một đôi con mắt màu đỏ ngòm, nhiếp nhân tâm phách, dù vẻn vẹn chỉ là hình ảnh đều làm trong lòng Tiêu Phàm phát lạnh.

- Hừ, một đầu súc sinh, vậy mà còn muốn giả làm người!

Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Phệ Hồn Huyết Tằm nói: - Nó có tu vi gì.

Phệ Hồn Huyết Tàm chi chi mấy tiếng, thần sắc Tiêu Phàm ngưng trọng lên, ngưng tiếng nói:

- Rốt cuộc là Cửu Giai hậu kỳ hay là Cửu Giai đỉnh phong?

Một đầu Hồn Thú Cửu Giai hậu kỳ, đây chính là tương đương với Nhân Loại Chiến Thánh hậu kỳ, mà Cửu Giai đỉnh phong càng là tương đương với Chiến Thánh đỉnh phong.

Tiêu Phàm chân chính lĩnh giáo qua thực lực khủng bố Chiến Thánh đỉnh phong, Chiến Thánh cảnh hậu kỳ Tiêu Phàm còn có thể đánh cược một lần, nhưng Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, Tiêu Phàm khả năng liền không có bất kỳ nắm chắc.

Phệ Hồn Huyết Tàm lắc đầu, lại khoa tay mấy lần, thần sắc Tiêu Phàm càng ngày càng ngưng trọng:

- Ngươi là nói, ngươi ngửi được Hồn Lực khí tức của Tiểu Kim cùng Tiểu Minh?

Nghe vậy, Phệ Hồn Huyết Tàm lại gật gật đầu, đột phá Cửu Giai, Phệ Hồn Huyết Tàm cũng sinh ra linh trí, chỉ là hắn đối với Tiêu Phàm có một loại bản năng sợ hãi.

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, cau mày:

- Xem ra Đồ Thiên Thương cũng không có gạt ta, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh quả nhiên tại nơi kia, chỉ là không nghĩ tới Long Vũ giống như chúng, cũng bị nghiệt súc chộp tới.

Vì cứu Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, cũng là vì cứu Long Vũ, vô luận nơi đó nguy hiểm cỡ nào, Tiêu Phàm đều sẽ dứt khoát tiến vào.

Chỉ là trước đó, Tiêu Phàm phải nghĩ một cái biện pháp, hắn biết rõ, quái vật là thống lĩnh vô số Thực Cốt Trùng.

Tiêu Phàm mặc dù không biết Thực Cốt Trùng vì sao lại sợ hắn, nhưng quái vật chưa chắc sẽ sợ hắn, dù sao quái vật Thực Não Huyết Tằm cùng giai với Phệ Hồn Huyết Tằm.

- Ngao ô ~~

Đột nhiên, một tiếng long ngâm vang triệt hư không, Tiêu Phàm màng nhĩ rung động, đột nhiên quay người nhìn về phía một phương hướng, thanh âm này khiến Linh Hồn đều rung động kịch liệt một cái.

- Long ngâm?

Tiêu Phàm con ngươi hơi hơi co rụt lại, hắn tự nhiên biết rõ đây là Chân Long ngâm, có thể xưng là Chân Long, đây chính là tồn tại Thần Giai.

- Hướng kia hình như là Huyết Long Quật đi, chẳng lẽ Huyết Long Quật thật có Long?

Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, những tin tức này hắn là từ tàn niệm Tu La Điện Chủ đời trước biết được.

Mảnh Cốt Vực này nguyên bản là dùng để phong ấn Đồ Thiên Thương, chỉ là về sau không biết tại sao sinh ra Thực Cốt Trùng, nếu như không phải Đồ Thiên Thương tồn tại, đoán chừng Khô Lâu Thập Bát Kỵ từ lâu trở thành những khẩu phần lương thực Thực Cốt Trùng.

Chỉ là Tiêu Phàm không biết, Huyết Long Quật vậy mà thật có Long, hắn nghĩ từ trong trí nhớ tàn niệm Tu La Điện Chủ đời trước tìm kiếm một chút đồ vật, đáng tiếc cái gì cũng không có.

- Mặc kệ, trước đi qua nhìn kỹ hẵng nói, nếu như Chân Long bị Thực Não Huyết Trùng nuốt, hậu quả có thể không chịu nổi.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, hóa thành một quang mang hướng về nơi xa bay đi.

Tốc độ Tiêu Phàm rất nhanh, bốn phía mây mù cấp tốc lui lại, nơi này đã không có cái gì có thể uy hiếp được tính mạng hắn.

Lúc này Tiêu Phàm liền xuất hiện ở một ngọn núi trước đó, cho dù Tiêu Phàm đã đột phá đến Chiến Thánh cảnh cũng cảm giác được một loại lãnh ý xuyên vào cốt tủy.

- Thực Não Huyết Tằm có vẻ như không thể thi triển Thiên Địa Chi Lực Băng Thuộc Tính.

Tiêu Phàm nhìn qua sơn phong phía trước cau mày một cái.

Nơi này sương mù mờ mịt đã biến mất không thấy gì nữa, trong không khí tràn ngập hàn khí băng lãnh, mặt đất đều bị băng sương bao trùm, lan tràn hướng về phương xa.

Phía trên sơn phong có vô số hang động, nguyên bản phải có rất nhiều thụ mộc, nhưng hiện tại toàn bộ bị đông kết thành hàn băng, như là băng điêu, tản ra ánh sáng óng ánh.

Tiêu Phàm lặng yên phóng xuất U Linh Chiến Hồn, cẩn thận cảm ứng bốn phía biến hóa, nguyên bản u ám trong đầu Tiêu Phàm trong nháy mắt thanh minh.

U Linh Chiến Hồn đối với Hồn Lực cảm ứng so với Phệ Hồn Huyết Tằm linh mẫn hơn rất nhiều, huống chi Hồn Lực Tiêu Phàm hiện tại không phải Hồn Lực phổ thông mà là từ Tu La Thần Lực pha loãng hình thành.

Tu La Thần Lực vô cùng cứng cỏi, dù là hàn khí nơi này đều không làm gì được nó, rất nhanh, xung quanh trong vòng mấy dặm tất cả đều in vào trong đầu Tiêu Phàm.

Có một cái địa phương thập phần băng lãnh, thậm chí khi Hồn Lực Tiêu Phàm đến liền trực tiếp bị đông kết.

Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

- Hàn băng chi lực thật đáng sợ, có vẻ như so với Thiên Địa Chi Lực Băng Thuộc Tính còn cường đại hơn không ít!

Mở tay, Phệ Hồn Huyết Tằm đột nhiên xuất hiện, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tâm thần Tiêu Phàm khống chế Phệ Hồn Huyết Tằm phá vỡ mặt băng, hướng mặt đất nhanh chóng kín đáo đi tới.

Năng lượng Băng Thuộc Tính đậm đà như vậy, Tiêu Phàm làm sao có thể buông tha, phải biết, thứ này phát ra năng lượng ba động so với Thiên Niên Băng Tủy đều nồng đậm không ít.

Thực lực Phệ Hồn Huyết Tằm có lẽ không mạnh, nhưng dù sao cũng là Cửu Giai Hồn Thú, trên mặt đất tiềm hành tốc độ rất nhanh.

Hơn nữa bởi vì rất nhỏ, sẽ không tạo thành động tĩnh lớn, cũng rất khó bị những Thực Cốt Trùng đó phát hiện.

Không sai biệt lắm nửa chén trà nhỏ, trong đầu Tiêu Phàm đột nhiên hiện ra một bức hoạ, phía trước Phệ Hồn Huyết Tàm là một cái hang băng phong.

Chính giữa hang có một ao hồng thuỷ, bên trong vậy mà chảy ra một oa Hắc Sắc Dịch Thể, chất lỏng thập phần sền sệt.

Quỷ dị là phía trên Hắc Sắc Dịch Thể lại lượn lờ một tầng sương mù màu trắng, tản ra một cỗ Băng Hàn Chi Ý, cho dù Chiến Thánh cảnh đụng phải đoán chừng cũng sẽ đông thành tượng băng.

Hắc Sắc Dịch Thể về sau vậy mà biến thành Bạch Sắc? Nếu để cho người khác nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.

Tiêu Phàm cũng chấn kinh tới cực điểm, cũng không phải Hắc Sắc Dịch Thể quái dị, mà là hắn nhận ra Hắc Sắc Dịch Thể, cho nên nội tâm thập phần không được bình tĩnh.

Hồi lâu, Tiêu Phàm mới bình tĩnh xuống:

- Khó trách nơi này lạnh như vậy, sâu trong lòng đất lại có Âm Linh Thiên Thủy trong truyền thuyết!

Âm Linh Thiên Thủy, chính là từ vô tận âm khí hội tụ mà thành, nó ẩn chứa năng lượng Băng Thuộc Tính bàng bạc, có thể dùng để làm thuốc, dược tính thập phần cường đại, hoàn toàn không kém gì linh dược Thần Giai, thậm chí còn hơn.

Bất quá, người bình thường căn bản không làm gì được nó, nó tản mát ra Hàn Khí cũng đủ để đóng băng cường giả Chiến Thánh cảnh.

- Nhất định phải có được nó!

Tiêu Phàm hạ quyết tâm, bản thân vừa vặn khuyết thiếu tài nguyên, không nghĩ tới liền nhanh như vậy gặp gỡ sự tình tốt, liền tựa như mệt rã rời lập tức có người đưa gối đầu.

Nhìn thấy Âm Linh Thiên Thủy màu đen, trong mắt Tiêu Phàm lóe lên nồng đậm ý cười:

- Nếu như đổi lại Chiến Thánh cảnh khác, coi như Âm Linh Thiên Thủy bày ở trước mắt cũng không làm gì được, may mà ta là một Hồn Điêu Sư.