Vô Thượng Sát Thần

Chương 1142: Hoàng Tuyền Lộ Làm Bạn



Oanh long long! Hư không rung động không thôi, đường vân huyết sắc đầy trời tại hư không lưu động, đem Bắc Lão vây quanh tại trung ương, đường vân huyết sắc bắn ra từng đạo từng đạo đao quang kiếm ảnh đáng sợ, cực kỳ đáng sợ.

Thân hình Bắc Lão không ngừng né tránh, thần sắc hơi có chút ngưng trọng, thực lực Tử Vô Danh hiển nhiên cường đại làm hắn hơi có chút ngoài ý muốn.

- Khặc khặc, Bắc Thần Thiên Nam, ngươi đều không có xuất liên tục năng lực Hồn Giới à, chỉ ngươi dạng này còn có thể xưng là thiên tài? Vẫn là ta có dự kiến trước, Vạn Linh Đồ trên tay của ta mới không lãng phí.

Trong mắt Tử Vô Danh tràn ngập khinh thường.

Nguyên bản hắn còn ôm một tia hi vọng, nhưng hiện tại hắn đối với Bắc Lão không dậy nổi bất cứ hứng thú gì.

- Tư Không Vũ, nhiệm vụ ta đã hoàn thành, ngươi còn lo lắng cái gì?

Tử Vô Danh lại kêu to nói.

Mặc dù hắn khinh thường Bắc Lão, nhưng cũng muốn cho Chiến Thần Điện thêm ra một phần khí lực.

- Diệt!

Phất tay, Tử Vô Danh đưa tay một chưởng đánh về phía Bắc Lão, bên trong luồng ánh sáng màu đỏ ngòm đột nhiên xuất hiện một chưởng cương rộng lớn, bá khí phi phàm.

Một chưởng kia của Tử Vô Danh nhìn qua rõ ràng chỉ là một chưởng đơn giản, nhưng ở bên trong luồng ánh sáng màu đỏ lại phóng đại lên.

- Chết!

Một tiếng quát như sấm truyền ra, ngay sau đó một đạo bạch sắc thân ảnh lóe qua, trong nháy mắt liền xuyên qua Huyết Sắc Hồn Giới, xuất hiện ở bên người Tử Vô Danh, trừ Bắc Lão còn có thể là ai?

Trong mắt hắn, Hồn Giới đơn giản như là không có gì, hắn đưa tay vung lên, một đạo kim sắc chưởng cương nghịch thiên mà lên, xông thẳng tới Tử Vô Danh.

- Làm sao có thể!

Trên mặt Tử Vô Danh cứng đờ, thần sắc rốt cục có một tia biến hóa, tốc độ Bắc Lão xuyên thấu Huyết Sắc Hồn Giới làm hắn hãi hùng khiếp vía một trận.

Vội vàng, Tử Vô Danh đột nhiên lấy ra một bức tranh ngăn khuất trước người, rất nhiều người cổ quái nhìn Tử Vô Danh, Bắc Lão dù sao cũng là Chiến Thánh cảnh, ngươi vậy mà dùng một bức tranh ngăn cản?

Đừng nói Chiến Thánh cảnh, chính là tiểu hài mấy tuổi cũng có thể một chỉ xuyên phá a.

Nhưng mà một màn tiếp theo lại hoàn toàn thay đổi nhân sinh quan cùng thế giới quan tất cả mọi người, chỉ thấy bên trong bức tranh đó bay ra lít nha lít nhít quang ảnh, đánh phá kim sắc chưởng cương về phía Bắc Lão.

- Đó là sinh linh gì, ta làm sao chưa thấy qua?

- Cái kia một đầu ta biết, tựa như là một đầu Chân Long, khí tức sinh linh khác cũng không yếu hơn Chân Long, những thứ này sẽ không đều là Thần Thú trong truyền thuyết chứ?

- Chân Long còn cần ngươi nói, ai mà không biết? Bất quá bức họa kia thật đúng là thần kỳ, vậy mà có nhiều sinh linh như vậy, hơn nữa ta cảm giác cùng Chiến Hồn có chút tương tự.

- Chiến Hồn? Làm sao có thể, một người làm sao cầm giữ có nhiều Thần Cấp Chiến Hồn như vậy.

Đám người tất cả đều mắt trợn tròn, thật sự là những sinh linh kia mang cho người ta đánh vào thị giác quá lớn, phá vỡ bọn hắn nhận biết, liền xem như Hồn Binh, bọn hắn cũng chưa từng thấy qua Hồn Binh cổ quái như vậy.

- Vạn Linh Đồ Bắc Thần gia tộc?!

Nơi xa, Tư Không Vũ chuẩn bị phóng về Ly Hỏa Đế Đô quay đầu nhìn lại, trong mắt lóe lên vẻ tham lam nồng đậm.

Tử Vô Danh thực lực có thể không mạnh, chỉ là Chiến Thánh hậu kỳ mà thôi, bất quá thiên phú Hồn Văn không đơn giản.

Nghĩ vậy, Tư Không Vũ vẫn lắc đầu, hiện tại không phải thời điểm đánh chủ ý Tử Vô Danh, việc cấp bách là đem Tiêu Phàm bức đi ra.

Chỉ cần bắt được người cùng Tiêu Phàm có quan hệ, đến thời điểm đó còn sợ Tiêu Phàm không thúc thủ chịu trói?

Sở dĩ tìm Tử Vô Danh đến cũng là bởi vì Tư Không Vũ trên tay Bắc Lão chiếm được chỗ tốt, hơn nữa Bắc Lão còn am hiểu Hồn Văn, thời gian nửa tháng, người Chiến Thần Điện không có một ai xông vào.

- Giết!

Thu liễm tâm thần, Tư Không Vũ dẫn đầu xông vào, tin tức Tiêu Phàm hắn đã sớm tìm hiểu rõ ràng, phàm là người cùng Tiêu Phàm có quan hệ, hắn đều không giết chết, nhưng những người Đại Ly Đế Triều khác hắn cũng không dự định buông tha.

- Giết!

Theo Tư Không Vũ gầm lên một tiếng, tu sĩ Chiến Thần Điện lập tức hô tiếng hô "Giết" rung trời, những người này tu vi yếu nhất đều là Chiến Đế cảnh.

Kỳ thật phần lớn đều là người Chiến Hồn Điện, dù sao muốn gia nhập Chiến Thần Điện, yếu nhất đều là Chiến Đế đỉnh phong.

Lấy thân phận Tư Không Vũ, người hắn cùng Diệp Thệ Thủy muốn, Diệp Thệ Thủy căn bản không dám có bất kỳ phản kháng, dù sao Chiến Hồn Điện là lệ thuộc trực tiếp Chiến Thần Điện.

Ngược lại là Lăng Thừa Đạo bọn hắn có lẽ còn có tư cách cự tuyệt, đương nhiên bọn hắn cũng không dám cự tuyệt Chiến Thần Điện Tứ Trưởng Lão.

- Hừ!

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh giống như tiếng sấm vang lên bên tai đám người, chỉ thấy Túy Ông lung lay sắp đổ đột nhiên đứng dậy, dù là hắn đã gần đất xa trời, cũng không ai dám khinh thường hắn.

- Gia Cát Lão Quỷ.

Hề Lão trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

- Yên tâm, ta đây thân thể mặc dù chết một nửa, nhưng đối phó châu chấu vẫn là không có vấn đề.

Túy Ông lạnh lùng nhìn không trung, con ngươi băng lãnh thiêu đốt lên hỏa diễm hừng hực, khí thế nhanh chóng leo lên.

Trên đời này, có thể đem Tư Không Vũ xưng là châu chấu không nhiều, cũng chỉ có Túy Ông mới không thèm để ý như thế, dù là hắn đã bị trọng thương.

Hề Lão hai mắt đục ngầu đỏ bừng vô cùng, hắn muốn ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, hắn đối với trạng thái Túy Ông giờ phút này rất rõ ràng, cho dù không xuất thủ, hắn cũng sống không bao lâu.

Vấn đề Túy Ông đã không phải thương thế mà là tinh khí thần đã trôi qua không sai biệt lắm, trừ phi Dược Thần lâm thế, bằng không không thể cứu được hắn.

Hắn hiện tại trạng thái thập phần huyền diệu, nên chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, ngăn cản hắn còn không bằng để hắn ra sức đánh cược một lần.

Bởi vì nơi này cũng chỉ có Túy Ông là đối thủ Tư Không Vũ, những người khác là không có khả năng chiến đấu với Tư Không Vũ.

- Hề lão quái, nếu như ta chết, nhớ kỹ nói cho đồ nhi ta biết, hàng năm cho ta chút rượu ngon trước mộ phần.

Túy Ông mỉm cười, thân thể chậm rãi hướng về không trung đạp đi.

Hắn lăng không dạo bước, nhìn như rất chậm nhưng mà một bước lại xuất hiện ở chân trời, tốc độ nhanh vô cùng, một chỉ bắn ra, đạo huyết sắc quang mạc khẽ run lên, sau đó xuất hiện một đạo quang môn, hắn một bước đi ra ngoài.

Nơi xa Tử Vô Danh thấy cảnh này, sắc mặt khó coi, Bắc Lão rất dễ dàng vượt qua cũng liền thôi, những người khác làm sao có thể tuỳ tiện vượt qua đây?

Nếu như Tử Vô Danh nhận ra Túy Ông chính là người năm đó cứu Bắc Lão, đoán chừng liền sẽ không kinh ngạc như thế.

- Tư Không Vũ, Chiến Thần Điện ngươi thật đúng là càng ngày càng vô sỉ.

Túy Ông lách mình ngăn lại đường đi Tư Không Vũ, thân thể hắn còng lưng, thân thể đều hơi hơi rung động, bất quá chiến ý cùng sát khí cũng đang không ngừng tăng lên.

- Lão bất tử, có Tổ Chức Sát Thủ các ngươi vô liêm sỉ như vậy, cũng may Điện Chủ đại nhân anh minh, để các ngươi chó cắn chó, sau đó nhất cử diệt Diêm La Phủ.

Tư Không Vũ cười lạnh nói.

- Diêm La Phủ hủy diệt?

Túy Ông mị mị hai mắt, mặc dù hắn cũng muốn hủy diệt Diêm La Phủ, nhưng lại không muốn bị Chiến Thần Điện tiêu diệt.

Thân làm Lâu Chủ Huyết Lâu, hắn có kiêu ngạo bản thân, thù của Tổ Chức Sát Thủ, hắn thấy chỉ là sự tình nội bộ Tổ Chức Sát Thủ, không liên quan đến Chiến Thần Điện.

- Ngươi đều một cước đã bước vào trong đất, còn quản nhiều như vậy làm gì? Diêm La Thiên Tử lão kia không giết chết ngươi, thật đúng là phế vật, vừa vặn ta tiễn ngươi một đoạn đường.

Tư Không Vũ lạnh lùng cười một tiếng.

Thân làm Chiến Thần Điện Tứ Trưởng Lão, hắn tự nhiên nhận biết Túy Ông, bất quá nhìn thấy thân thể Túy Ông run run rẩy rẩy, hắn đã không còn đem Túy Ông để ở trong mắt.

Chỉ cần là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, hắn liền không sợ bất luận kẻ nào, đây chính là chỗ Tư Không Vũ hắn tự tin.

- Vậy liền thử xem đi, có lẽ chúng ta có thể Hoàng Tuyền Lộ cùng một chỗ làm bạn.

Túy Ông cười nhạt một tiếng, hắn đã coi nhẹ tất cả, bao quát sinh tử.

Tư Không Vũ nghe vậy, thiếu chút nữa thì chửi ầm lên, ai bảo hắn muốn theo ngươi cùng một chỗ làm bạn?

- Lão đồ vật, chết đi cho ta.

Tư Không Vũ phẫn nộ gào thét một tiếng, như là phong lang nhào về phía Túy Ông.

Lục Đạo