Vô Thượng Sát Thần

Chương 1189: Kiếm Đạo Nhập Vi



Sắc mặt Tiêu Phàm đạm nhiên nhìn ba người đối diện, hắn vừa mới đột phá Chiến Thánh cảnh trung kỳ, vừa vặn cần chiến đấu để xác minh sở ngộ trong lòng.

Trước đó trong trận đánh với Sở Vân Phi thu hoạch mặc dù không tệ nhưng Tiêu Phàm cũng không ý lại chiến đấu thêm mấy trận.

Thứ nhất có thể tìm tay chân miễn phí, vững chắc tu vi bạn thân, thứ hai có thể đánh mặt Sở gia, Tiêu Phàm cớ sao mà không làm?

- Ai tới trước?

Tiêu Phàm nhìn thấy ba người bất vi sở động, mở miệng khiêu khích nói.

- Ta tới!

Trong đó, một bạch bào thanh niên gầm thét một tiếng, trong tay đột nhiên có một chuôi trường kiếm, người không động, một đạo thần hồng phá toái hư không, thẳng đến Tiêu Phàm.

- Thiên Địa Phong Thế?

Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, người lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Phong Thế, công kích và tốc độ là cường hạng, Sở Vân Phi lựa chọn người này, nghĩ đến cũng có đạo lý.

Mặc dù Tiêu Phàm không có lĩnh ngộ Thiên Địa Phong Thế, nhưng hắn lĩnh ngộ Thiên Địa Sát Thế, công kích và tốc độ cũng đồng dạng là cường hạng của hắn.

Đạo thần hồng kia nhìn như rất nhanh nhưng ở trong con ngươi Tiêu Phàm cũng vẫn chậm, lúc thần hồng sắp tới gần Tiêu Phàm, thân thể hắn đột nhiên nhẹ nhàng khẽ động, vừa lúc tránh thoát đạo công kích kia.

- Chết đi!

Thân thể bạch bào thanh niên theo vào, một đạo hàn quang từ trong mắt Tiêu Phàm lóe qua, Tiêu Phàm đột nhiên nhẹ nhàng nâng trường kiếm trong tay lên.

Bang!

Hai kiếm kịch liệt đâm vào cùng một chỗ, phát ra âm thanh chiến minh thanh thúy, đốm lửa bắn tứ tung trong hư không, tốc độ bạch bào thanh niên xác thực rất nhanh, trên bầu trời đâu đâu cũng có kiếm ảnh hắn.

Thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, mỗi một chiêu đều rất bình thường, không có bất kỳ cuốn hút, cũng không có ẩn chứa bất luận Thiên Địa Chi Thế, nhưng quanh người hắn lại kín không kẽ hở, kiếm khí đối phương đều không thể xuyên thấu phòng ngự.

Tốc độ bạch bào thanh niên càng ngày càng nhanh, lực lượng cũng càng ngày càng mạnh, sau lưng hắn còn hiện ra một đạo bóng đen to lớn.

Đó là một đầu Cửu Giai Hồn Thú, Tiêu Phàm cho bạch bào thanh niên áp lực rất lớn, hắn không thể không triệu hồi ra Chiến Hồn của mình.

Hắn không biết là khi hắn triệu hồi ra Chiến Hồn liền nói rõ hắn đã bại, hơn nữa bị bại thập phần triệt để.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Phàm liền thở mạnh đều không thở một ngụm, hắn chỉ cầm kiếm đón đỡ, trừ cái đó ra thì cái gì cũng không làm, lại càng không cần phải nói triệu hoán Chiến Hồn.

- Thua.

Sắc mặt Sở Vân Phi khó coi vô cùng, nguyên bản hắn đối với bạch bào thanh niên còn ôm một tia hi vọng, nhưng hiện tại, hắn phát hiện bản thân vẫn đánh giá Tiêu Phàm quá thấp.

- Tâm tư ngươi đã loạn.

Ngay tại lúc đó, Tiêu Phàm nhàn nhạt mở miệng, Tu La Kiếm trong tay đột nhiên vung lên, trực tiếp chém về phía ngực bạch bào thanh niên.

Bạch bào thanh niên thấy thế sắc mặt trắng bệch vô cùng, hắn trước tiên nghĩ đến cũng không phải là ngăn cản, mà là chạy trốn.

Đáng tiếc Tiêu Phàm căn bản không cho hắn cơ hội, chẳng qua là khi kiếm phong sắp tới gần thì đột nhiên chuyển, dùng thân Tu La Kiếm quất vào trên người bạch bào thanh niên.

Trong miệng bạch bào thanh niên phun ra mấy ngụm máu tươi, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cả kinh kêu lên:

- Ta không chết?

- Tiếp tục không?

Tiêu Phàm đạm mạc liếc hắn một cái, nếu như hắn muốn giết người, căn bản không cần đợi đến hiện tại, hắn chỉ là mượn nhờ thực lực bạch bào thanh niên đến ma luyện sự sắc bén của mình mà thôi.

- Ta không phải đối thủ của ngươi!

Sau khi chết đi sống lại, bạch bào thanh niên cắn răng nói.

- Vậy kế tiếp.

Tiêu Phàm không buồn không vui nói.

- Ngươi không cần nghỉ ngơi một canh giờ sao? Đến thời điểm đó đừng trách chúng ta xa luân chiến.

Sở Vân Phi trầm giọng nói, mặc dù hắn biết rõ coi như xa luân chiến, Tiêu Phàm đánh bại ba người cũng không khó, nhưng hắn vẫn không muốn thua trận.

- Ngươi cảm thấy bọn hắn xa luân chiến đối với ngươi hữu dụng không?

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Sở Vân Phi nghe vậy lập tức mặt đỏ tới mang tai, nếu như hắn đối chiến ba người này cũng không sợ xa luân chiến, Tiêu Phàm ở Chiến Thánh cảnh trung kỳ không kém gì hắn, há lại sẽ e ngại xa luân chiến?

Xa luân chiến muốn sinh ra hiệu quả vậy cũng phải có thực lực tương đương, nhưng thực lực Tiêu Phàm cùng bọn hắn chênh lệch quá lớn.

Hơn nữa Sở Vân Phi phát hiện, theo thời gian đưa đẩy, khí tức táo bạo trên người Tiêu Phàm càng ngày càng bình ổn, hiện tại xem xét Tiêu Phàm đã hoàn toàn không giống một Chiến Thánh cảnh trung kỳ vừa mới đột phá.

- Ngươi là cố ý khích chúng ta.

Sở Vân Phi mở trừng hai mắt, nếu như hiện tại hắn còn nhìn không ra thì thật đúng là kẻ ngu.

Từ khi vừa mới bắt đầu, Tiêu Phàm chính là cố ý khích giận bọn hắn, sau đó để người Sở gia ứng phó hắn, vừa vặn rèn luyện cảnh giới, đáng tiếc hiện tại Sở Vân Phi biết rõ thì đã trễ.

Khóe miệng Tiêu Phàm hơi giương lên, sau đó nhìn về phía hai người khác:

- Các ngươi cùng lên đi, các ngươi thắng, coi như ta thua.

- Các ngươi cùng tiến lên!

Sở Vân Phi khẽ cắn môi, Tiêu Phàm muốn tìm người luận bàn, mà hắn lại muốn thay Cổ Thành Sở gia tìm về mặt mũi, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

- Cuồng vọng!

Hai người còn lại từ hai bên vây quanh Tiêu Phàm ở trung ương, trong đó một hắc bào nam tử còn có một nữ tử váy trắng, hai người đều là Chiến Thánh cảnh trung kỳ.

- Cuồng vọng hay không cuồng vọng, không phải các ngươi nói, hi vọng các ngươi có thể mang cho ta một chút áp lực.

Tiêu Phàm mang bộ dáng ông cụ non, ở trước mặt hai Chiến Thánh cảnh trung kỳ, Tiêu Phàm thật đúng là không cần thiết cuồng vọng.

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, đôi thanh niên nam nữ triệt để phẫn nộ, bên trong cùng tuổi một đời bọn hắn cũng coi là người nổi bật, nhưng mà Tiêu Phàm không nhìn bọn hắn, việc này khiến hai người phẫn nộ tới cực điểm.

Ngươi chỉ là một kẻ ngoại lai mà thôi, có mạnh hơn thì có thể mạnh hơn ai?

Hai người đồng thời động thủ, kiếm khí cùng đao mang tập trung vào Tiêu Phàm, tốc độ xuất thủ rất nhanh, hơn nữa góc độ xảo trá, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Lực lượng Thiên Địa Hỏa Diễm nóng rực cùng Thiên Địa Băng Tuyết lạnh lẽo từ hai bên vây công Tiêu Phàm, hai loại lực lượng trùng kích phong bạo cực kỳ mãnh liệt, loại cảm giác này thật đúng là vô cùng khó chịu.

Vừa lên đến nơi, Tiêu Phàm liền bị hai người áp chế hạ phong, cơ hồ chỉ có lực phòng thủ.

- Còn không thi triển Lĩnh Vực Chi Lực sao?

Nữ tử váy trắng cười lạnh nhìn Tiêu Phàm, dưới cái nhìn của nàng, Tiêu Phàm hoàn toàn tự cho là đúng, quá không coi ai ra gì.

- Không cho hắn cơ hội phản kháng, hai người chúng ta liên thủ, coi như Chiến Thánh hậu kỳ đều không sợ huống chi là hắn. Chúng ta liền hảo hảo nói cho hắn biết cái gì gọi là thực lực.

Khuôn mặt nam tử hắc sắc trang phục lạnh lùng, lực lượng trên người lần nữa tăng vọt mấy phần.

- Băng Đống Thiên Xích!

- Dong Tương Lĩnh Vực!

Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, sau đó khởi xướng công kích đối với Tiêu Phàm, bên trong hư không có một bên là băng tuyết khủng bố, một bên là dung nham cực nóng. Hai cỗ lực lượng không ngừng đánh thẳng vào, đem Tiêu Phàm áp chế ở trung ương, muốn đem hắn triệt để hủy diệt.

- Diệt kẻ không coi ai ra gì, để hắn biết rõ trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu!

Người Cổ Thành Sở gia cũng kích động dị thường.

Đánh chó mù đường ai cũng biết, huống chi Tiêu Phàm cũng xác thực chọc giận người Cổ Thành Sở gia, bọn hắn ước gì lập tức giết chết Tiêu Phàm.

- Xuy xuy...

Đột nhiên, từng tiếng hét lớn truyền đến, bên trong Lĩnh Vực băng tuyết cùng dung nham tản ra một cỗ kiếm khí tuyệt thế đâm rách chư thiên, trực tiếp đem hư không xé thành hai nửa.

Sắc mặt người Cổ Thành Sở gia đại biến, tâm thần tất cả bọn hắn đều dừng lại trên cỗ sắc bén chi khí, một sát na kia, bọn hắn cảm giác Linh Hồn bản thân đều bị xé nát.

Đám người nghĩ không ra, Tiêu Phàm rõ ràng chỉ là một Chiến Thánh trung kỳ, tại sao có thể xé nát hư không, chỉ có người nắm giữ Thần Phẩm Chiến Hồn mới có thể làm được như thế.

Hơn nữa, Tiêu Phàm đều không có phóng xuất Chiến Hồn ra, một kiếm đâm rách hư không, vậy cũng quá khủng bố rồi.

Ở nơi này, phía dưới một kiếm coi như Chiến Thánh hậu kỳ thì như thế nào, một kiếm đều có thể nghiền sát!

- Kiếm Đạo Nhập Vi!

Con ngươi Sở Vân Phi hơi hơi co rụt lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm rốt cục biến sắc.

Lục Đạo