Tiêu Phàm cho tới bây giờ không chủ động khi dễ người, nhưng cũng cho tới bây giờ không để bị người khác khi dễ, quy tắc thế giới tu giả rất đơn giản, không muốn bị giết vậy cũng chỉ có mạnh lên.
Những ngày qua, sát tâm Tiêu Phàm đã thu liễm rất nhiều, bằng không, thanh niên mặc kim bào kia sớm đã chết.
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, có hai đám tu sĩ thần sắc trở lên khó coi, bởi vì cướp đoạt cung điện Nam Vực chính là những người này.
Bọn hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm tu sĩ Nam Vực, có ít tu sĩ Nam Vực vừa muốn mở miệng, song khi nhìn thấy ánh mắt những người kia lại nhao nhao cúi thấp đầu.
Tiêu Phàm cau mày một cái, nguyên bản hắn coi là bản thân giết Mộ Dung Hi đã đủ để chấn nhiếp toàn trường, tu sĩ Nam Vực cũng phải có chút dũng khí.
Nhưng mà hiện tại nhìn biểu hiện tu sĩ Nam Vực làm hắn quá thất vọng, nếu như ngay cả dũng khí báo thù đều không có, tu luyện có ý nghĩa gì chứ?
Tu giả không phải là khống chế vận mệnh chính mình, không cho người khác chà đạp, tự do tự tại sống sót sao?
Chí ít, trong lòng Tiêu Phàm cho là như thế, nếu như tu luyện quá uất ức, còn không bằng làm một người bình thường cho thống khoái.
- Đều là thứ hèn nhát!
Tiêu Phàm lạnh lùng quét tu sĩ Nam Vực một cái, cho dù bọn hắn không mở miệng, Tiêu Phàm cũng muốn đem hai tòa cung điện kia trở về.
Hắn vừa hỏi như vậy chỉ là cho bọn hắn cơ hội tìm về tôn nghiêm bản thân mà thôi.
- Người cướp cung điện chúng ta là người Thần Vực và Địa Vực.
Lúc Tiêu Phàm quay người, đột nhiên một đạo tiếng hét lớn vang lên, lại nhìn thấy Vân Tranh đột nhiên tiến lên một bước, tựa như là dùng hết toàn lực gào thét ra.
Hắn cũng không biết bản thân ra mặt có phải làm đúng hay không, nhưng trong lòng hắn nghẹn ngụm nộ khí không cách nào phát tiết ra.
Những năm này, hắn một mực đi theo Sở Văn Hiên cùng Sở Nhạn Nam, thời gian trôi qua rất thoải mái, nhưng trên thực tế trong lòng hắn rất ngột ngạt.
Khi thấy Tiêu Phàm cùng Vân Khê bọn hắn khoái ý ân cừu, trong lòng hắn cũng rất muốn hướng tới loại sinh hoạt này, đáng tiếc tính cách hắn đã quyết định hắn không có khả năng như thế.
- Thần Vực và Địa Vực?
Tiêu Phàm gật đầu, kỳ thật không cần Vân Tranh nói Tiêu Phàm cũng đã biết rõ, hắn chỉ là muốn nhìn xem tu sĩ Nam Vực đến cùng có một người nào là đàn ông hay không.
Nghe nói như thế, tu sĩ
Thần Vực cùng Địa Vực lạnh lùng quét Vân Tranh một cái, có mấy cái khí thế càng là hướng về phía Vân Tranh.
Vân Tranh chỉ là Chiến Đế sơ kỳ mà thôi, nào là đối thủ của những người kia.
- Cút!
Tiêu Phàm lạnh lùng quát, một cỗ khí thế bàng bạc bạo phát ra, từng đạo khí thế đối nghịch xông thẳng những tu sĩ kia.
Phốc phốc phốc!
Thanh âm thổ huyết liên tục vang lên, càng có mấy người chịu phản phệ, trực tiếp hôn mê, bên trong bọn hắn mạnh nhất cũng chỉ là Chiến Thánh sơ kỳ, nào có thể là đối thủ của Tiêu Phàm.
Nếu như Tiêu Phàm muốn giết người, hoàn toàn không cần mở miệng hỏi, trực tiếp đem tu sĩ hai vực giết không còn một mảnh, ở Cổ Thành Sở gia, trừ đối phó người Sở gia, Tiêu Phàm thật đúng là không cần cố kỵ quá nhiều.
- Các hạ chẳng lẽ muốn giết tất cả mọi người chúng ta hay sao?
Thấy có người nằm bất động, một tu sĩ Địa Vực mở miệng nói, thần sắc không phải rất dễ nhìn.
- Nếu như các ngươi không ngại chết, ta có thể thành toàn các ngươi.
Tiêu Phàm đạm mạc nhìn một cái, tựa như lại nói một việc rất phổ thông.
Ở trong mắt Tiêu Phàm, giết một người cũng là giết, giết một đám cũng là giết, chỉ là hắn không lạm sát mà thôi, nếu như những người này muốn chết, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không cố kỵ gì.
Người kia vội vàng ngậm miệng không nói, vừa nãy Mộ Dung Hi không phải cũng phách lối như thế à, cuối cùng không phải là bị Tiêu Phàm giết chết sao?
- Ngươi tên là gì? Trở về ngươi đi theo ta, những người kia có bộ dáng gì, tên là gì, từng cái chỉ ra cho ta.
Tiêu Phàm nhìn Vân Tranh nói, hắn kỳ thật cũng không quen biết Vân Tranh, nếu như biến thành hình dạng lúc đầu, Vân Tranh ngược lại biết hắn.
Có Tiêu Phàm nói câu này, Vân Tranh tự nhiên không kiêng nể gì cả, nộ khí trong bụng hắn nghẹn hồi lâu giờ có thể tung ra.
Những người khác hâm mộ nhìn Vân Tranh, bọn hắn có chút hối hận, sớm biết rõ thế thì bản thân nên đứng ra, nếu như có thể đi theo cường giả như Tiêu Phàm, về sau còn có cái gì phải sợ đây?
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Vân Tranh hít sâu một cái bình phục suy nghĩ, nói ra:
- Ta tên Vân Tranh, ta cũng không biết bọn hắn tên là gì, bất quá ta nhìn thấy những người kia, ta có thể nhận ra.
- Vậy liền từng chỉ từng tên ra cho ta.
Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, Hồn Lực bàng bạc thả ra bao phủ toàn trường, lạnh giọng nói:
- Bắt đầu từ hiện tại, ai nếu động, ta liền giết người đó!
Ai nếu động, ta liền giết người đó!
Tiêu Phàm nói cực kỳ cuồng vọng, bá đạo, nếu trước đó nghe được, khẳng định chỉ coi là một chuyện cười, nhưng hiện tại cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Tiêu Phàm, bọn hắn thật đúng là không dám động.
Bên trong những người này mặc dù không thiếu cường giả, nhưng tu vi so sánh cùng Tiêu Phàm lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng bọn hắn cũng không dám tùy tiện ngoi đầu lên. Tiêu Phàm giết chết Mộ Dung Hi còn rõ mồn một trước mắt, việc này không phải người bình thường có thể làm ra.
Giờ phút này, thần sắc tu sĩ Thần Vực cùng Địa Vực trở nên khó chịu, chẳng lẽ đám người thực lưu ở chỗ này, mặc cho gia hỏa này giết?
Nhất là tu sĩ Thần Vực, từng người Thần Vực bọn hắn tự cho mình là nhất, bởi vì vị trí Thần Vực là vị trí Chiến Thần Điện đóng đô, vô luận là tài nguyên hay là thiên địa linh khí đều không phải Bát Vực khác có thể so sánh.
Tu sĩ Thần Vực có thiên phú và tiềm lực cũng so với Bát Vực khác mạnh hơn, điều này cũng làm cho rất nhiều người dưỡng thành tính cách cuồng ngạo.
- Cái gì, thực coi mình là ai?
Lúc này, rốt cục có người cực kỳ khinh thường mở miệng nói, quay người liền hướng đoàn người phía ngoài đi.
- Chết.
Lúc này, một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, trong mắt rất nhiều người lộ ra vẻ trào phúng, khinh thường nhìn Tiêu Phàm, ngươi nói chết thì chết sao?
Phù phù!
Lời nói Tiêu Phàm cứng rắn, thân thể người kia bỗng mềm nhũn ngã xuống đất, lại không có bất luận âm thanh gì.
- Chết rồi?
Đám người kinh ngạc lên tiếng, thân thể có chút lạnh, đây là thủ đoạn gì, tại sao có thể cách không giết người.
- Linh Hồn công kích!
Có người hoảng sợ nói.
Ánh mắt đám người nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập kính sợ, nhất là những kẻ khinh thường Tiêu Phàm, những tu sĩ vừa chuẩn bị rời đi ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm đại biến.
Nguyên bản bọn hắn coi là Tiêu Phàm chỉ uy hiếp bọn hắn một cái mà thôi, sẽ không thực động thủ, nhưng hiện tại bọn hắn phát hiện bản thân thực quá khinh thường Tiêu Phàm.
Cũng may kẻ thứ nhất bị chết là tu sĩ kia mà không phải bọn hắn, bằng không không may chính là bọn hắn.
- Còn ai muốn đi?
Tiêu Phàm lạnh lùng liếc nhìn toàn trường, giờ khắc này nào còn có ai dám ngoi đầu lên.
Cho dù toàn bộ bọn hắn rời đi, nếu như Tiêu Phàm thi triển Linh Hồn công kích thì đoán chừng cũng phải chết không ít người.
Ai cũng có tâm lý may mắn, nhưng đồng dạng, ai cũng sợ chết, vạn nhất người chết là bọn hắn thì sao?
Hơn nữa, có tu sĩ mấy vực cũng không có đắc tội Nam Vực cho nên căn bản không cần đi mạo hiểm, nam tử kim bào kim quan cũng thập phần may mắn, cũng may bản thân không có ra mặt.
- Không đi đúng không?
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ hài lòng.
Khóe miệng đám người giật một cái, bọn hắn ngược lại là muốn đi mà, cũng biết Tiêu Phàm là đang giết gà dọa khỉ, nhưng bọn hắn thật đúng là có chút sợ hãi Tiêu Phàm.
- Vân Tranh, tiếp tục.
Tiêu Phàm lần nữa nhìn về phía Vân Tranh nói.
- Được.
Vân Tranh hít sâu một cái, hắn cũng bị sự cường đại của Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, đây quả thực là một người chấn nhiếp toàn trường, Nam Vực ta có người như vậy, lo gì không cường thịnh?