Vô Thượng Sát Thần

Chương 1256: Ta Nếu Nói Không Thì Sao



Tiếng nói Sở Lăng Tiêu rơi xuống, tu sĩ toàn trường một mặt hâm mộ nhìn Tiêu Phàm bọn hắn, có thể thu hoạch được Vạn Thánh Dược Điển, đây chính là vinh hạnh đặc biệt.

Bọn hắn cơ hồ đại biểu cho trình độ Luyện Dược Sư Chiến Hồn Đại Lục thế hệ này, vô luận là ở đâu đều sẽ được các đại gia tộc cùng thế lực coi trọng.

Khi thấy Sở Lăng Tiêu lúc xuất hiện, con ngươi Tiêu Phàm đột nhiên đỏ lên, trong mắt nhìn Sở Lăng Tiêu lóe lên một đạo quang mang băng lãnh.

Những ngày qua, hắn vẫn luôn tưởng tượng lấy gương mặt này sẽ như thế nào, vượt quá hắn dự liệu là tâm tình của hắn bình tĩnh lạ thường.

Nếu là trước kia, Tiêu Phàm đoán chừng đã sớm xông lên cùng Sở Lăng Tiêu đại chiến, bởi vì hắn rất muốn đào ra trái tim Sở Lăng Tiêu, nhìn xem rốt cuộc là đỏ hay là đen.

- Còn ban thưởng?

Lăng Ngạo đám người nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bọn hắn lĩnh hội Vạn Thánh Dược Điển được ích lợi không nhỏ, vốn cho là chính là ban thưởng, thật không nghĩ đến Sở gia còn ban thưởng cho bọn hắn.

Mọi người đã rục rịch ngóc đầu dậy, cơ hồ không chút do dự hướng về nơi xa bay qua.

Chỉ có Tiêu Phàm đứng tại chỗ không nhúc nhích, đồng thời âm thầm truyền âm cho Sở Linh Nhi nói:

- Không nên đi qua.

Trong lòng Tiêu Phàm cười lạnh không thôi, trước đó hắn không biết này Vạn Thánh Dược Điển cùng Phong Ấn Chi Địa có liên hệ gì, nhưng hiện tại Tiêu Phàm đã minh bạch.

Cái gọi là Vạn Thánh Dược Điển chỉ là Yến Các Chủ, Lục Bá Hậu cùng Chương Văn Cẩn bọn hắn ba người dùng để giết thời gian, bọn hắn dự tính ban đầu là rãnh rỗi thay Chiến Hồn Đại Lục làm chút cống hiến.

Nhưng Sở Lăng Tiêu lại cải biến dự tính ban đầu Vạn Thánh Dược Điển, lợi dụng những kẻ tham gia Vạn Thánh Dược Điển đi gia cố phong ấn Trọc Mệnh Thiên Vĩ.

Sở Linh Nhi nghe vậy, trước tiên ngừng thân hình, nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm.

- Đi theo bọn hắn, hữu tử vô sinh.

Tiêu Phàm truyền âm cho Sở Linh Nhi nói, hắn nhất định phải đi, nhưng hắn không hy vọng Sở Linh Nhi đi theo mạo hiểm.

- Các ngươi còn lo lắng cái gì, còn không cùng đi lên, không muốn ban thưởng sao?

Nhị Trưởng Lão nhìn thấy Tiêu Phàm cùng Sở Linh Nhi bất vi sở động, lập tức tức giận nói.

- Ngươi nói không sai, chúng ta không muốn ban thưởng.

Tiêu Phàm cười tủm tỉm mở miệng nói.

Tiêu Phàm lộ ra vẻ khinh thường, dùng Vạn Thánh Dược Điển ban thưởng đến uy hiếp bản thân, đây quả thực buồn cười.

Nếu là Lục Bá Hậu bọn hắn biết rõ, đoán chừng sẽ càng thêm khịt mũi coi thường, Tiêu Phàm liền Vạn Thánh Dược Các truyền thừa đều cực kỳ khinh thường, Sở gia ngươi ban thưởng lại thế nào lọt mắt hắn đây.

Chẳng lẽ Sở gia có thể xuất ra thứ so với Vạn Thánh Dược Các truyền thừa còn trân quý hơn hay sao?

- Hả?

Nhị Trưởng Lão hơi hơi kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Sở Lăng Tiêu cau mày một cái, phải biết một chiêu này là mười lần như một, mỗi lần đều có thể lừa gạt bọn hắn, làm sao lần này vô dụng.

- Sở gia ngay cả cự tuyệt ban thưởng cũng không cho phép sao?

Tiêu Phàm ra vẻ kinh ngạc nhìn Nhị Trưởng Lão.

Sở Linh Nhi nhìn thấy Nhị Trưởng Lão, trong lòng chỗ nào còn không minh bạch cái gọi là ban thưởng có vấn đề, chỉ là Sở Linh Nhi không hiểu là, sư tôn Đại Trưởng Lão của nàng tại sao không đến mang nàng đi?

Tiêu Phàm nhìn ra Sở Linh Nhi nghi hoặc, truyền âm nói:

- Không phải ta muốn đả kích ngươi, trước mặt đại kế Sở gia, Đại Trưởng Lão cũng không có khả năng vi phạm, hắn khẳng định cũng ngầm đồng ý hành vi Sở gia, bọn hắn lần này mang chúng ta đi tất nhiên là để cho chúng ta tiến về Sở gia gia cố phong ấn Phong Ấn Chi Địa.

- Mẹ không phải tiến về nơi đó à, chúng ta đi có lẽ có thể giúp được nàng.

Ánh mắt Sở Linh Nhi lộ ra vẻ lo lắng.

- Ta sẽ đi, bất quá ngươi không thể đi, ngươi đi không giúp được gì, nơi đó ta đã đi qua, cho dù Chiến Thánh đỉnh phong cũng hẳn phải chết không nghi ngờ, ta bởi vì một chút nguyên nhân đặc biệt mới có thể yên ổn lui ra.

Tiêu Phàm thập phần kiên định.

Hắn không có đem sự tình Mệnh Trọc Chi Khí nói cho Sở Linh Nhi, để tránh nàng lo lắng.

Hai người giao lưu rất nhanh, Nhị Trưởng Lão thập phần không thích nhìn Tiêu Phàm nói:

- Ngươi cự tuyệt ngươi có thể không đi, bất quá Sở Linh Nhi là người Sở gia, sự tình nàng còn chưa tới phiên ngươi làm chủ.

- Ta cũng không đi!

Sở Linh Nhi lắc lắc đầu nói, giữa Sở gia cùng Tiêu Phàm, nàng nghĩa vô phản cố lựa chọn Tiêu Phàm, không vì cái gì khác, bởi vì người này là thân huynh đệ nàng!

- Ngươi là một Dược Nô, có phần cho ngươi nói chuyện sao?

Nhị Trưởng Lão còn chưa mở miệng, Sở Lăng Tiêu đột nhiên ngữ khí lạnh buốt nói.

- Sở gia chủ thật đúng là giá đỡ thật lớn, chẳng lẽ người Sở gia đều không có quyền?

Tiêu Phàm sầm mặt lại, Sở Lăng Tiêu hờ hững vượt qua hắn tưởng tượng.

Hắn là cậu ruột Sở Linh Nhi a, đem cháu gái xem như Dược Nô cũng liền thôi, vậy mà còn muốn nàng đi chịu chết!

Trong lòng Tiêu Phàm nhấc lên một cỗ sát ý lạnh lùng, chỉ là hắn che giấu rất tốt, người khác căn bản nhìn không ra.

- Sự tình Sở gia ta còn chưa tới phiên ngươi đến nói chuyện linh tinh!

Con ngươi Sở Lăng Tiêu vô cùng băng lãnh, nếu như không phải Hề Lão nói Tiêu Phàm có thể giải quyết phong ấn, hắn đã sớm xuất thủ diệt Tiêu Phàm.

- Không có ý tứ, ta nhận Sở Linh Nhi làm muội muội, cho nên sự tình nàng chính là sự tình ta.

Tiêu Phàm cười lạnh nhìn Sở Lăng Tiêu.

Lấy thực lực hắn hiện tại, thật đúng là không sợ Sở Lăng Tiêu, coi như đánh không lại, chạy vẫn là không có vấn đề.

Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, tiểu tử này là cố ý cùng gia chủ đối địch sao?

- Gia hỏa này thật đúng là lớn mật, lần trước đắc tội Đại Thiếu cũng liền thôi, vì không được chậm trễ Vạn Thánh Dược Điển, không ai tìm hắn để gây sự, lần này lại còn dám đắc tội gia chủ, nếu như gia chủ muốn giết hắn, ai cũng cứu không được hắn!

- Dám nói chuyện như thế với gia chủ, tiểu tử này là kẻ thứ nhất, giết hắn.

- Chỉ cần gia chủ ra lệnh một tiếng, ta tất nhiên xông lên giết hắn, có ít người không cho hắn chút nhan sắc nhìn một cái, không biết cái gì gọi là hùng uy Cổ Tộc!

Người Cổ Thành Sở gia đều giận dữ nhìn Tiêu Phàm, thiếu chút nữa thì xông lên diệt hắn, dám nói chuyện như thế với Gia Chủ bọn hắn, nhất định chính là tự tìm cái chết!

Bất quá Tiêu Phàm vẫn thập phần bình tĩnh, đem Sở Linh Nhi bảo hộ ở sau lưng, mặc dù nàng không thích Tiêu Phàm bảo nàng là muội muội, nhưng nhìn Tiêu Phàm ngăn khuất trước người mình, trong lòng nàng vẫn hết sức cảm động.

- Người trẻ tuổi, tuổi nhỏ khinh cuồng cũng không có sai, bản gia chủ không cùng một tên tiểu bối nói chuyệm, nhưng Sở Linh Nhi là Dược Nô Sở gia, tay ngươi cũng duỗi quá dài a.

Sắc mặt Sở Lăng Tiêu cũng trở thành khó nhìn lên.

Trên mặt Sở Vân Bắc lại lộ ra vẻ lo lắng, hắn không hy vọng Tiêu Phàm cùng Sở Lăng Tiêu động thủ, một khi động thủ, cuối cùng Sở Vân Bắc nhất định là không may.

- Không biết Sở gia chủ tại sao nhất định muốn chúng ta tiếp nhận ban thưởng? Thậm chí ngay cả cự tuyệt đều không được, trên đời này chỗ nào có dạng đạo lý này, chẳng lẽ phần thưởng này có vấn đề gì hay sao? Bằng không các ngươi tại sao không thể ngay trước tất cả mọi người Cổ Thành Sở gia đem ban thưởng cho chúng ta?

Tiêu Phàm hỏi ra vấn đề, Sở Lăng Tiêu ngậm miệng không nói gì.

Sở Lăng Tiêu cơ hồ đến biên giới bộc phát, lúc này, đám người bốn phía cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, bọn hắn không phải người ngu, suy tư một phen liền phát hiện trong đó có vấn đề lớn.

- Cuối cùng ta hỏi ngươi một câu, Sở Linh Nhi là Dược Nô Sở gia, ngươi bỏ hay là không bỏ?!

Lông mày Sở Lăng Tiêu vặn thành chữ Xuyên, thiếu chút nữa thì nhịn không được xuất thủ.

- Ta nếu nói không thì sao?