Vô Thượng Sát Thần

Chương 1266: Tàn Niệm Sở Trường Thiên



Sở đại gia chủ, ngươi nhìn phía sau ngươi.

Tiêu Phàm lời nói chưa dứt, Hề Lão cùng người Sở gia nơi xa lại là trợn to hai mắt, trong mắt đều là vẻ khó tin.

- Cha, cẩn thận!

Sở Vân Phi càng là kêu to, thực lực Tiêu Phàm vượt ngoài ý muốn cũng liền thôi, không nghĩ tới vừa rồi còn không phải ranh giới cuối cùng của hắn.

Kỳ thật ngay khi Tiêu Phàm nói ra câu nói kia, Sở Lăng Tiêu cũng cảm giác phía sau lưng trở nên lạnh lẽo, chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau nhìn lại.

Lại nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười, lạnh lùng nhìn hắn, không đợi hắn phản ứng, đưa tay một chưởng hướng về hậu tâm hắn đánh tới.

- Không có khả năng!

Sở Lăng Tiêu trước tiên cũng không phải là ngăn cản, mà lộ ra vẻ kinh hãi, bởi vì khuôn mặt kia cùng Tiêu Phàm giống nhau như đúc.

Làm sao có thể có hai Tiêu Phàm?

Ầm!

Không đợi hắn phản ứng, chưởng cương kia hung hăng đập vào phía sau lưng hắn, Sở Lăng Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng bốc lên một trận, thân thể hướng phía trước đánh tới.

Thời khắc vội vàng, tay Sở Lăng Tiêu buông ra bắt lấy Tu La Kiếm, hướng về phía sau Tiêu Phàm đánh tới.

Trảo cương bá đạo trực tiếp đem Tiêu Phàm phá tan thành từng mảnh, nhưng mà lúc này tay Tiêu Phàm nắm lấy Tu La Kiếm lăng không chém một cái, kiếm mang bá đạo mà hung mãnh gào thét mà xuống.

Sở Lăng Tiêu nào còn dám cùng Tiêu Phàm dây dưa, thân hình lóe lên, nhanh chóng hướng về phía sau thối lui, nhưng vẫn chậm một nhịp, kiếm mang Tu La Kiếm từ bên cạnh thân hắn trượt xuống, ngực Sở Lăng Tiêu xuất hiện một đạo vết máu dữ tợn, máu tươi bay vụt.

Không lo được vết thương, Sở Lăng Tiêu trong nháy mắt rút lui mấy trăm trượng, một mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, nếu như không phải thương thế là thật, hắn còn coi là bản thân bị hoa mắt.

Hai Tiêu Phàm, chẳng lẽ thực sự là phân thân?

Phải biết, cho dù đột phá Chiến Thần cảnh cũng rất khó tu luyện ra phân thân, mà ý niệm cùng Linh Hồn khống chế phân thân, tu sĩ tu vi như hắn là không có khả năng siêu việt hơn bản thân.

Nhưng vừa nãy Tiêu Phàm hắn bộc phát khí thế tuyệt đối là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, trong khi bản thể Tiêu Phàm rõ ràng chỉ là Chiến Thánh cảnh trung kỳ.

Chẳng lẽ nói Tiêu Phàm nắm giữ công pháp đặc thù, có thể thời gian ngắn chế tạo phân thân siêu việt?

- Sở đại gia chủ, ta chỉ là nhận lời ngươi yêu cầu mà thôi.

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, tâm hắn cũng phù phù phù phù nhảy không ngừng, nếu như không phải hắn lĩnh ngộ Linh Hồn phân thân, vừa nãy khả năng hắn thực thảm.

Sở Lăng Tiêu âm trầm, hắn vừa nãy chỉ là thuận miệng nói mà thôi, chỗ nào biết rõ thực lại có thêm một Tiêu Phàm, đây quả thực là đánh mặt bản thân.

- Ngọc bội kia ngươi còn muốn hay không?

Tiêu Phàm nhìn thấy Sở Lăng Tiêu ăn một cái thiệt thòi lớn, trong lòng thập phần sảng khoái, hắn cầm tử sắc ngọc bội trong tay nhẹ nhàng đung đưa.

- Không muốn, vậy ta liền dùng để cứu mấy chục tỷ sinh mệnh Sở gia?

Gặp Sở Lăng Tiêu không nói lời nào, Tiêu Phàm tiếp tục nói.

Bất quá lần này hắn lại cẩn thận tới cực điểm, vừa nãy Sở Lăng Tiêu sở dĩ không xuất thủ là bởi vì còn có hai đạo Hồn Giới ngăn cản Mệnh Trọc Chi Khí, coi như Tiêu Phàm bước vào bên trong đạo thứ nhất, hắn cũng được xúc tu.

Mà khi một đạo Hồn Giới bị phá mất, liền chỉ còn lại một đạo Hồn Giới cuối cùng, Tiêu Phàm một khi bước vào một đạo Hồn Giới cuối cùng, tử sắc ngọc bội liền không chiếm được, cho nên Sở Lăng Tiêu mới có thể lựa chọn xuất thủ.

Nhìn thấy tử sắc ngọc bội trong tay Tiêu Phàm, Sở Lăng Tiêu căm phẫn, đáng tiếc lại căn bản không làm gì được Tiêu Phàm.

- Ngươi nếu dám đi vào, ta hiện tại liền giết bọn hắn.

Âm thanh Sở Lăng Tiêu lạnh lùng nói, hiện tại thẻ đánh bạc cuối cùng của hắn chính là Tiêu Trường Phong cùng Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Phàm nghe vậy lập tức ngừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Sở gia Trưởng Lão:

- Cha ta cùng gia gia nếu có cái gì không hay xảy ra, ta mặc kệ các ngươi có phải người Sở gia hay không, đều phải chôn cùng!

Tiêu Phàm không phải uy hiếp bọn hắn, hắn đối với Sở gia không có bất cứ tia cảm tình nào, những người này nếu dám động thủ, Tiêu Phàm cũng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.

Nghe được Tiêu Phàm nói, hai Trưởng Lão Sở gia nắm lấy Tiêu Trường Phong cùng Tiêu Hạo Thiên toàn thân khẽ run lên, bọn hắn mặc dù không dám vi phạm mệnh lệnh Sở Lăng Tiêu, nhưng càng thêm sợ hãi Tu La Điện Chủ.

Trong lúc nhất thời, bọn hắn có chút không biết làm sao, bọn hắn đều không muốn đắc tội hai bên.

Mặc dù Sở Lăng Vi nói Sở Lăng Tiêu không phải người Sở gia, nhưng nàng hiện tại cũng không xuất ra chứng cứ, bọn hắn cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng.

Vạn nhất Sở Lăng Vi nói láo, hay là Sở Lăng Vi mới là gia chủ đời trước kiếm về, đến thời điểm không may lại là bọn hắn.

Bên trong bọn hắn có một người lại là ngoại lệ, chính là Đại Trưởng Lão, ánh mắt Đại Trưởng Lão thỉnh thoảng rơi trên người Tiêu Linh Nhi, về phần sự tình khác, hắn căn bản không có bất kỳ cái gì lo lắng.

- Có đúng không?

Sở Lăng Tiêu cười lạnh, cũng không quay đầu lại nói ra:

- Giết lão đầu này cho bản gia chủ!

Trưởng Lão nắm lấy Tiêu Hạo Thiên biến sắc, mồ hôi từ trên trán túa ra, giết Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Phàm sẽ bỏ qua bản thân sao? Đây là để hắn nhập đội à!

- Còn lo lắng cái gì, ta bây giờ còn là Sở gia gia chủ, vi phạm mệnh lệnh Sở gia gia chủ, ngươi biết rõ hậu quả đấy?

Sở Lăng Tiêu lạnh giọng nói.

Nghe vậy, Trưởng Lão Sở gia toàn thân run rẩy một cái, vi phạm mệnh lệnh Sở gia gia chủ hắn tự nhiên rõ ràng, chính là tru cửu tộc, hậu quả này không phải hắn có thể tiếp nhận.

Nghĩ vậy, Trưởng Lão Sở gia hít sâu một cái, nâng bàn tay liền chuẩn bị hướng về Tiêu Hạo Thiên chém tới, hắn giơ cao tay phải lên hơi hơi run rẩy.

- Dừng tay!

Sở Lăng Vi đột nhiên hét lớn một tiếng, tiến tới mấy bước, không khí chung quanh đều kết thành hàn băng, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi không phải muốn chứng cứ sao? Ta hiện tại liền cho ngươi chứng cứ!

- Giết hắn!

Sở Lăng Tiêu rõ ràng có chút chột dạ, bất quá Trưởng Lão Sở gia cũng không phải đồ đần, vạn nhất Sở Lăng Vi nói đúng thì sao?

Bọn hắn nhận một ngoại nhân làm gia chủ đã thẹn đối với tiền bối Sở gia, nếu còn bị một ngoại nhân sử dụng làm nô tài, vậy hắn chính là tội nhân Sở gia.

Ánh mắt Sở Lăng Vi băng lãnh liếc nhìn lấy toàn trường, đột nhiên, nàng lấy ra một khối Kim Sắc Ngọc Phù, nhìn thấy viên Ngọc Phù, tất cả mọi người hơi kinh hãi.

- Hồn Ngọc!

Trong đó một Trưởng Lão run giọng nói, những người khác tự nhiên cũng nhận ra lai lịch Ngọc Phù.

Hồn Ngọc, tên như ý nghĩa, là tới nay gửi lại tàn hồn, đương nhiên cũng có thể dùng để gửi lại tàn niệm, bình thường đạt tới Chiến Thánh cảnh liền có thể ở bên trong lưu lại tàn niệm, dù trên vạn năm cũng sẽ không tiêu tán.

- Sở Lăng Tiêu, nguyên bản ta còn muốn cho ngươi một cơ hội, ngươi đã quyết tuyệt như vậy, vậy cũng đừng trách ta.

Ngón tay khô gầy Sở Lăng Vi nhẹ nhàng bóp, Kim Sắc Hồn Ngọc lập tức bạo tán mà mở.

Bạo tán Hồn Ngọc đột nhiên ngưng tụ ra từng đạo từng đạo điểm sáng màu vàng óng, điểm sáng tại hư không ngưng tụ thành một đạo thân ảnh, đó là một lão già, thần sắc một mặt không giận tự uy.

- Bái kiến Lão Gia Chủ!

Tên Trưởng Lão khác thấy thế, sắc mặt biến hóa, vội vàng hướng về quang ảnh kia bái nói, quang ảnh kia hiển nhiên không phải ai khác, mà là ông ngoại Tiêu Phàm.

- Trường Thiên.

Hề Lão nhìn đạo thân ảnh kia cũng có chút kích động, ông ngoại Tiêu Phàm tên là Sở Trường Thiên, người ở đây cũng chỉ có Hề Lão dám gọi thẳng tên huý.

Nhìn thấy Sở Trường Thiên, toàn thân Sở Lăng Tiêu run rẩy lên, sắc mặt hơi trắng bệch, hắn biết rõ bản thân hết thảy đều phải bại lộ.

- Gặp qua sư tôn.

Sở Trường Thiên đầu tiên là hướng Hề Lão hơi hơi thi lễ.

- Ngươi trước xử lý sự tình nhà ngươi đi.

Hề Lão biết rõ, Hồn Ngọc một khi bóp nát, tàn niệm liền tồn tại không được bao lâu.

Tàn niệm Sở Trường Thiên gật gật đầu, sau đó chậm rãi nhìn về phía Sở Lăng Tiêu, sắc mặt không có quá nhiều biến hóa, thập phần bình thản nói:

- Không nghĩ tới vẫn là đi đến một bước này, nghịch tử, ngươi có biết tội của ngươi không?

- Biết tội? Ta có tội gì? lão bất tử ngươi để cho ta kế thừa Sở gia gia chủ còn không phải không có ý tốt, nghĩ để cho ta tiến vào Phong Ấn Chi Địa thay Sở gia ngươi hi sinh? Hiện tại ngươi còn dám tới hỏi tội ta?

Khuôn mặt Sở Lăng Tiêu trở nên có chút dữ tợn.