Vô Thượng Sát Thần

Chương 1301: Kẻ Yếu Thật Đáng Buồn



Bên trên Truyền Tống Ngọc Đài lẳng lặng nằm một đạo bóng người, không, nói cho đúng là một cỗ thi thể, trên người không có bất kỳ sinh cơ ba động nào.

- Kẻ kia không phải cùng Ngô lão đầu bước vào Truyền Tống Ngọc Đài sao?

Có người nhận ra thân phận cỗ thi thể kia, chính là áo xám lão giả bị Tiêu Phàm chém giết.

Nếu như không phải hắn rầm rĩ nhiều nhất, Tiêu Phàm cũng không giết chết hắn.

- Hay cho Tu La Điện Chủ, hắn thậm chí ngay cả công thần Chiến Hồn Đại Lục đều dám giết!

Người áo đen ngữ khí càng ngày càng băng lạnh.

Rất nhiều người không biết lời người áo đen này là có ý gì, nhưng cũng có một chút người biết chuyện, trên mặt bọn hắn lộ ra vẻ bực tức.

Chiến Thần Điện yêu cầu tất cả người đột phá Chiến Thánh trung kỳ hướng vào Thần Kiếp Chi Địa, cũng không chỉ là đơn giản ép buộc, mà là để bọn hắn đi Thần Kiếp Chi Địa ngăn cản Dị Tộc.

Đột phá Chiến Thánh cảnh đỉnh phong có thể sống sót, hoặc nhiều hoặc ít giết không ít Dị Tộc, người như vậy xác thực được cho là công thần.

- Đại nhân, nếu không lại để cho một số người đi dò xét một cái?

Kỳ Hiểu suy nghĩ một chút nói, hắn biết Tiêu Phàm làm người, mặc dù là Tu La Điện Chủ nhưng cũng không phải là giết bừa bãi.

Hắn không tin Tiêu Phàm thực có can đảm không ngừng giết chóc, những người này đều là người vô tội, giết những người này, hắn cũng không tin trong lòng Tiêu Phàm không sinh ra ma chướng.

Không thể không nói, Kỳ Hiểu đưa ra loại phương pháp này rất âm hiểm, nếu như Tiêu Phàm thực lạm sát kẻ vô tội, đến thời điểm Tiêu Phàm muốn đột phá, khẳng định sẽ sinh ra tâm ma.

Những người khác nghe được Kỳ Hiểu nói, sắc mặt hơi đổi một chút, bọn hắn cũng không phải đồ đần, chỗ nào không biết Kỳ Hiểu nói câu này là có ý gì.

Rất nhiều người phẫn nộ không thôi, nhưng giận mà không dám nói gì, liền mười hai đại chiến Thánh Cảnh cường giả tối đỉnh đều không phải đối thủ Tiêu Phàm, những người khác nếu như tiến đến thì làm sao có thể sống xót trở ra.

Bọn hắn biết Chiến Thần Điện cùng Tu La Điện có thù, nhưng chí ít cũng không nên lợi dụng bọn hắn chứ.

Người áo đen trầm tư, con ngươi tĩnh mịch đảo qua đám người trên quảng trường, đám người đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Trong lòng đám người đều thấp thỏm không yên, Tu La Điện Chủ không phải nói đùa, ai đi người đó chết!

Cũng có số ít người càng thêm kinh ngạc câu nói kia của Kỳ Hiểu, Kỳ Hiểu chính là Chiến Thần Điện Tam Trưởng Lão, hắn vậy mà kêu người áo đen là đại nhân, hắc bào nhân này là thân phận gì đây?

- Nghe nói Tu La Điện Chủ thế hệ này là người Nam Vực?

Người áo đen ung dung mở miệng nói.

- Đại nhân nói không sai, Tu La Điện Chủ Tiêu Phàm thế hệ này chính là người Nam Vực.

Kỳ Hiểu khẽ mỉm cười nói, con ngươi hắn nhìn về phía một cái góc trên quảng trường.

Đứng nơi đó chính là tu sĩ Nam Vực, cầm đầu không phải ai khác mà là Diệp Trường Sinh cùng Diệp Thiên Tuyết, tỷ đệ Tô Mạch Hàn cùng Tô Mạch Huyên cũng đều xuất hiện.

- Người Chiến Thần Điện thật đúng là âm hiểm, vậy mà để người Nam Vực đi chịu chết!

Dịch Bằng nhỏ giọng thì thầm.

- Ai kêu Nam Vực bây giờ càng ngày càng yếu.

Một bên Sở Nguyệt lắc lắc đầu nói, nàng ngược lại không có bao nhiêu vẻ đồng tình.

- Nguyệt Nhi nói rất đúng, cái thế giới này vốn chính là mạnh được yếu thua, Nam Vực kỹ không bằng người, cũng chỉ có thể hy sinh.

Dịch Bằng gật đầu.

Nếu như Tiêu Phàm ở chỗ này nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, hắn khẳng định cũng không nghĩ đến Dịch Bằng vậy mà thực tán đổ Sở Nguyệt.

- Không tới cuối cùng, ai lại biết được.

Tiêu Linh Nhi lại lắc đầu, sự tình Tiêu Phàm nàng vẫn biết một chút, nếu như là người khác đi vào khẳng định hẳn phải chết là không nghi ngờ.

Nhưng những người Nam Vực này đi vào có thể chưa chắc sẽ chết ở bên trong.

Sắc mặt đám người Diệp Trường Sinh khẽ hơi trầm xuống một cái, hắn mặc dù biết Tiêu Phàm sẽ không giết bọn hắn, nhưng cũng không muốn bị người khác sử dụng làm vũ khí.

Đáng tiếc bọn hắn thực lực quá yếu, cho dù Diệp Trường Sinh cũng mới đột phá Chiến Thánh trung kỳ, căn bản không có chỗ phản kháng.

Nam Vực cũng không có nhiều người, chỉ có hai mươi người, hai mươi người trừ Diệp Trường Sinh, cơ hồ đều là Chiến Thánh cảnh sơ kỳ.

Sở dĩ có thể đi tới nơi này cũng là bởi vì Chiến Thần Điện tuyển người, phàm là 30 tuổi trở xuống, thực lực Chiến Thánh cảnh sơ kỳ trở lên đều có thể gia nhập Chiến Thần Điện.

Trước đó bọn hắn đều hăng hái, nhưng mà không nghĩ tới vậy mà lại là dạng kết cục này.

- Vậy liền cho tu sĩ Nam Vực một cơ hội đi, hi vọng sẽ không làm cho chúng ta thất vọng.

Người áo đen mở miệng nói, ngữ khí băng lãnh, không chút tình cảm nào.

Kỳ Hiểu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ xán lạn, nhìn đám người Diệp Trường Sinh nói:

- Còn không đi vào, thất thần làm cái gì?

Diệp Trường Sinh mấy người nắm chặt nắm đấm, những người khác lại lộ ra vẻ sợ hãi, bọn hắn đều nghe nói qua một chút sự tình Tiêu Phàm, hơn một năm trước dựa vào sức một mình diệt Lục Đại Gia Tộc, càng hủy diệt Phân Điện Chiến Thần Điện, bọn hắn lại làm sao có thể dám đi giao phong cùng Tiêu Phàm.

- Ta không đi, các ngươi là để cho chúng ta đi chịu chết!

- Cơ hội gì, cơ hội này chúng ta không muốn, Chiến Thần Điện các ngươi tự đi đi, chúng ta rời khỏi Chiến Thần Điện!

Rốt cục có người ngăn cản cỗ áp lực, sợ hãi hướng phía sau thối lui, có mấy người càng là đạp không mà lên, hướng về nơi xa bỏ chạy.

Diệp Trường Sinh muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, ngay lúc đó, một tiếng quát như sấm truyền ra.

- Chiến Thần Điện là nơi các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Kỳ Hiểu lạnh lùng nhìn mấy người chạy trốn, sát khí trùng thiên.

Thanh âm vừa rơi xuống, mấy đạo lưu quang dọc theo quảng trường xông ra, đao kiếm vang lên, mấy người Nam Vực chạy trốn cũng không kịp kêu thảm, liền đầu một nơi thân một nẻo.

- Lại cho các ngươi thời gian ba cái hô hấp.

Kỳ Hiểu ngữ khí băng lãnh, khóe miệng lộ ra một vòng cười tà.

- Chúng ta đi!

Diệp Trường Sinh nắm nắm đấm ngón tay khảm vào lòng bàn tay, từng tia máu tươi thẩm thấu mà ra.

Trong lòng hắn cực kỳ không cam lòng, bởi vì bọn hắn thực lực quá yếu nên không có quyền nói, chỉ có thể biến thành pháo hôi cho người khác, đây không phải điều Diệp Trường Sinh hắn muốn.

Diệp Trường Sinh hắn là thiên tài Vô Song Thánh Thành, nhưng mà đến nơi này lại cái gì đều không phải, loại cảm giác này trong lúc nhất thời có chút tiếp thu không được.

Bị người cưỡng bách đạp vào Truyền Tống Ngọc Đài, đây đối với Diệp Trường Sinh cao ngạo mà nói nhất định chính là một loại sỉ nhục to lớn nhất.

- Một ngày nào đó Diệp Trường Sinh ta nhất định sẽ đặt chân lên đỉnh Thiên Thần Phong, ra lệnh một tiếng, thiên hạ không dám không theo!

Diệp Trường Sinh âm thầm thề trong lòng.

Diệp Thiên Tuyết mặt không biểu tình, gương mặt vô tình liếc nhìn lấy mấy cái Hắc Y Nhân cùng Kỳ Hiểu trên không trung, tựa như phải nhớ kỹ mỗi một cái khuôn mặt bọn hắn.

Tỷ đệ Tô Mạch Huyên cùng Tô Mạch Hàn cũng chẳng tốt đẹp gì, trong lòng bọn hắn không cam nhưng cho dù là chết, bọn hắn cũng không dám đắc tội Chiến Thần Điện.

Chiến Thần Điện nếu muốn giết bọn hắn, thậm chí hủy diệt gia tộc bọn họ chỉ cần một câu, Tô gia khẳng định sẽ không vì một cái chi mạch nho nhỏ mà đối địch với Chiến Thần Điện.

Những người khác mặc dù sợ hãi nhưng bọn hắn biết, không đạp vào Truyền Tống Ngọc Đài sẽ chỉ chết càng nhanh, bọn hắn đành phải tạm thời nuốt xuống khẩu khí này.

Đạp vào Truyền Tống Ngọc Đài có mười lăm người, trong con ngươi mỗi người bọn họ đều tràn đầy một cỗ lệ khí ngập trời.

- Là kẻ yếu thật đáng buồn.

Trong đám người có người thở dài một hơi, bất quá phần lớn người là cực kỳ khinh thường.

Ong ong! Cột quang mang sáng màu trắng bỗng đại thịnh, mười lăm người Diệp Trường Sinh bọn hắn lưu lại một đạo tàn ảnh biến mất ở bên trên Truyền Tống Ngọc Đài, tiến vào bên trong thông đạo.

Bốn phía khôi phục bình tĩnh, chỉ có gương mặt cùng ánh mắt Trương Mạc không mang theo bất cứ tia cảm tình nào nhìn chằm chằm thông đạo truyền tống.

Lục Đạo