Đám người nhìn thấy Tiêu Phàm đạm nhiên, thần sắc rốt cục xảy ra biến hóa, tiểu tử này dám nói ra những lời kia, nếu như không phải người ngu, vậy nhất định có đủ thực lực.
Nhưng mà phần lớn người vẫn không tin, trừ tu sĩ thế hệ trước, trong cùng thế hệ, còn có ai có thể là đối thủ của Mộ Dung Minh Nguyệt.
Tiêu Phàm ngồi ở kia, nhẹ nhẹ vuốt ve Tu La Kiếm trong tay, giống như đang vuốt ve nữ tử yêu mến vậy.
- Gào!
Nhìn thấy Mộ Dung Minh Nguyệt đánh tới, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, con mắt màu vàng óng lóe ra huyết sắc hỏa diễm, tùy tiện kêu lên liền ẩn chứa Thần Long chi uy.
- Con tôm nhỏ như vậy, còn không cần ngươi xuất thủ.
Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, không phải Tiêu Phàm cuồng vọng tự đại, Mộ Dung Minh Nguyệt tuy mạnh, nhưng Tiêu Phàm thật sự không quá để ở trong lòng.
Mục tiêu của hắn, đã khóa chặt vào cường giả Chiến Thánh cảnh đời trước.
Lần này, Tiêu Phàm mặc dù mù hai mắt, nhưng lại có được càng nhiều thứ, Tu La Nhất Mạch truyền thừa cũng hoàn thiện hơn không ít.
Hơn nữa, Tiêu Phàm vẫn nhìn không thấu thực lực của Tiểu Kim, chí ít hắn thấy, Tiểu Kim hiện tại so sánh với hắn chắc chắn mạnh hơn.
- Người trẻ tuổi, ngươi là người phách lối nhất mà bản công tử từng gặp qua, nể mặt ngươi chọc cười bản công tử, bản công tử sẽ cho ngươi chết dễ nhìn một chút.
Mộ Dung Minh Nguyệt rốt cục nhịn không được.
Thân hình khẽ động, trong tay đột nhiên xuất hiện một chuôi huyết hắc sắc trường kiếm, một đạo khí màu đen huyết kiếm xẹt qua chân trời, trực tiếp xé mở không khí bắn về phía Tiêu Phàm.
- Chiến Thánh cảnh đỉnh phong?
Đám người kinh hãi nhìn Mộ Dung Minh Nguyệt, một kiếm tùy ý như vậy lại ẩn chứa Thiên Địa Chi Uy, không phải Chiến Thánh đỉnh phong thì là gì chứ?
- Mộ Dung Minh Nguyệt xem ra thực sự phẫn nộ rồi, đánh với một tên Chiến Thánh cảnh hậu kỳ lại còn thêm vào cả sức mạnh của Thiên Địa Chi Uy.
Độc Cô Tướng Đình nhẹ nhàng phe phẩy quạt, có chút ngoài ý muốn nói.
Đột nhiên, Độc Cô Tướng Đình nhìn về đám người ở nơi xa, nơi đó có mấy người đang lẩn trốn trong đám phế tích, thỉnh thoảng nhìn về hướng này.
- Hả?
Sắc mặt Độc Cô Tướng Đình bỗng nhiên lạnh lẽo, sát khí nặng nề tỏa ra từ trên người hắn, nói:
- Cho là thay đổi trang phục, bản công tử liền nhận không ra sao? Khí tức Hồn Lực của các ngươi không thay đổi đâu.
Độc Cô Tướng Đình không còn để ý tới chiến đấu giữa Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Tiêu Phàm, mà là chậm rãi đi về đằng phế tích ở chỗ xa xa.
Nơi đó có mấy đạo thân ảnh, mấy người nhìn thấy Độc Cô Tướng Đình đi tới, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Bị phát hiện?
Trong đó có một người mở miệng nói, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, chắc chắn có thể nhận ra, người này không phải người khác, chính là Sở Nguyệt.
Bên cạnh nàng chính là Tiêu Linh Nhi cùng Dịch Bằng cùng đám người Sở gia, Tiêu Linh Nhi một bước tiến lên, ngăn khuất trước mặt đám người, cũng không quay đầu lại nói:
- Mọi người đi mau, ta lở lại ngăn cản hắn!
- Đại Tiểu Thư, ngươi đi mau, chúng ta ngăn chặn hắn.
Dịch Bằng không chút do dự nói ra, Mộ Dung Minh Nguyệt cũng đã đột phá Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, Độc Cô Tướng Đìnhcũng là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, sao có thể yếu chứ?
Bọn họ rốt cục hiểu rõ, lần trước đám Độc Cô Tướng Đình sở dĩ không giết bọn họ, chỉ là vì lười tự mình động thủ mà thôi.
- Ai cũng đừng nghĩ chạy được!
Đột nhiên, giọng nói băng lãnh quanh quẩn trong không trung, Độc Cô Tướng Đình bỗng nhiên xuất hiện ở phía trên đám người, con ngươi băng lãnh quan sát bọn họ, giống như đang nhìn một bầy kiến hôi.
- Kia không phải người Sở gia sao? Nghe nói bọn họ độc chết không ít người Độc Cô gia tộc cùng Mộ Dung gia tộc, Độc Cô Tướng Đình cùng Mộ Dung Minh Nguyệt chính là đang tìm bọn họ báo thù mà?
Tiếng vang cực lớn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cũng đúng lúc này, Mộ Dung Minh Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn nơi xa một cái, sát ý càng tăng lên:
- Độc Cô Tướng Đình, để lại cho ta mấy người, ta muốn khiến bọn chúng sống không bằng chết.
Dứt lời, Mộ Dung Minh Nguyệt đột nhiên tăng tốc, hóa thành một đạo chớp lóe phóng về phía Tiêu Phàm, hắn dùng đạo huyết khí màu đen mở đường, thế như chẻ tre, trong nháy mắt liền đi tới trước mặt Tiêu Phàm.
- Thập Đại Yêu Nghiệt? A ~
Gần như đồng thời, Tiêu Phàm động, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, trên mặt đều là vẻ khinh thường.
Sau đó sát ý lạnh như băng tản ra từ người hắn, không khí giống như đột nhiên dừng lại, đến không khí cũng hầu như bị rút sạch.
Đạo kia huyết kiếm khí màu đen đột nhiên keng một tiếng, liền biến mất trong không trung, vẻ mặt Mộ Dung Minh Thần lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng nói:
- Chỉ là hạt gạo, cũng dám cùng tranh đấu với nhật nguyệt?!
- Chết đi!
Chữ chết vang lên, sau lưng Mộ Dung Minh Nguyệt ẩn ẩn hiện lên một vòng huyết hắc sắc Minh Nguyệt, khí thế nháy mắt tăng vọt, Thiên Địa Chi Uy quay cuồng, trong không khí liên tục vang lên tiếng nổ.
Cùng lúc đó, Tà Kiếm trong tay Mộ Dung Minh Nguyệt trảm xuống, một vòng trăng khuyết huyết hắc sắc xuất hiện trong không khí, bao phủ Tiêu Phàm, muốn nuốt chửng Tiêu Phàm.
- Nghe đồn Minh Nguyệt là một trong những con đường đi đến Cửu U, không biết có phải là thực hay không.
Nhìn thấy vòng Minh Nguyệt này, đám người toàn thân nổi da gà, nhao nhao lui về phía sau.
- Bách Hoa Sát!
Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, Tu La Kiếm đột nhiên phá không mà ra, một đạo hàn quang lóe qua trong đôi mắt hắn, trong không khí đột nhiên vang lên vô số tiếng kiếm rít, hư không liệt phùng trong nháy mắt đông kết, vô số kiếm khí xuyên qua người Mộ Dung Minh Nguyệt.
Nhanh, cực kì nhanh!
So với hồi đầu thi triển một kiếm này, uy lực đã lớn hơn rất nhiều, cái này có liên quan đến thu hoạch mấy hôm nay của Tiêu Phàm.
Bách Hoa Sát! Sát khí Tiêu Phàm tản ra, tất cả sát ý khác đều lu mờ.
Phốc phốc phốc! Tiếu dung trên mặt Mộ Dung Minh Nguyệt trong nháy mắt ngừng lại, trên người máu tươi bắn ra, cả người bay ngược về sau, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi.
Mặc dù vừa rồi không phải toàn bộ thực lực của hắn nhưng Tiêu Phàm lại chỉ dùng một kiếm hời hợt mà thôi.
Một kiếm hời hợt liền khiến bản thân hắn trọng thương, thực lực của sẽ khủng bố tới mức nào chứ?
- Mộ Dung Minh Nguyệt vậy mà thụ thương?
Đám người trong lòng bỗng nhiên run rẩy, có chút tê dại da đầu, đây chính là Thập Đại Yêu Nghiệt a, hắn vậy mà bại.
Hơn nữa, Tiêu Phàm từ đầu đến cuối chỉ ngồi trên lưng Tiểu Kim, chỉ là lúc vừa xuất chiêu hơi phẩy một cánh tay.
- Ngươi là ai?
Mộ Dung Minh Nguyệt bắn ra mấy chục trượng mới ổn định được thân hình, hắn không quan tâm thương thế trên người, có chút kiêng kị nhìn Tiêu Phàm nói.
- Chỉ là hạt gạo mà thôi.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
Mộ Dung Minh Nguyệt sắc mặt vô cùng khó xử, nếu như thực lực của Tiêu Phàm chỉ là hạt gạo, vậy hắn đây thì tính là cái gì đây? Mình bị một hạt gạo đánh bại?
- Ngươi!
Mộ Dung Minh Nguyệt ngậm miệng không nói gì, vừa rồi hắn khinh thường Tiêu Phàm như vậy, nhưng nào biết được, Tiêu Phàm liền nhanh như vậy đem lời này trả lại cho hắn.
- Thừa dịp ta tâm tình tốt, bây giờ lập tức xéo ngay cho ta.
Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng.
Những người khác nghe vậy, không khỏi bị lời này của Tiêu Phàm khiến cho giật mình, dám bảo Mộ Dung Minh Nguyệt xéo đi, thật đúng là lớn mật.
Nhưng mà, khiến bọn họ càng thêm ngoài ý muốn là, Mộ Dung Minh Nguyệt mặc dù phẫn nộ nhưng quả thực không xông lên nữa.
- Xuy xuy!
Cũng vào lúc Mộ Dung Minh Nguyệt do dự, một đạo kiếm khí xé rách hư không đáng sợ bay đến dọa cho Mộ Dung Minh Nguyệt phát sợ.
Lúc vội vàng, Mộ Dung Minh Nguyệt nhanh chóng né sang một bên, dư quang dọc theo phương hướng đó nhìn lại, nhìn thấy Tiêu Phàm chẳng biết từ lúc nào đạp không mà lên, bay về hướng hắn.
Sát ý kia càng thêm băng lãnh so với khi nãy.
Trong lòng Mộ Dung Minh Nguyệt bỗng nhiên lạnh lẽo, hắn nào có ngờ tới, Tiêu Phàm thậm chí ngay cả thời gian suy nghĩ đều không cho hắn, liền trực tiếp đánh tới.
Một kiếm vừa rồi, nếu như không tránh kịp, hoàn toàn đủ để lấy mạng hắn.
- Hừ, Mộ Dung Minh Nguyệt ta còn chưa bao giờ sợ ai đâu!
Mộ Dung Minh Nguyệt gầm thét một tiếng, khí thế trên người lần nữa tăng vọt, chuẩn bị đánh về phía Tiêu Phàm.