Vô Thượng Sát Thần

Chương 1325: Thiên Hữu Chi Nhân



Nhìn thấy Chiến Hoàng Thiên lần nữa thẳng hướng bản thân, lòng Trọc Mệnh Thiên Vĩ muốn khóc, nó vừa mới cố ý họa thủy đông dẫn, chính là muốn mượn cơ hội chạy trốn.

Nó đã chứng kiến thực lực Tiêu Phàm, nếu như Tiêu Phàm cùng Chiến Hoàng Thiên đánh nhau thì nó sẽ có cơ hội rất lớn sống xót rời đi.

Nào sẽ nghĩ đến, Chiến Hoàng Thiên vậy mà vẫn muốn giết nó.

- Hô hô!

Mấy đầu xúc tu Trọc Mệnh Thiên Vĩ không chút do dự gào thét mà tới, trực tiếp xuyên thủng Thiên Vũ, cùng kiếm khí Chiến Hoàng Thiên đâm vào cùng một chỗ.

- Thật là giảo hoạt!

Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, cũng không có dự định xuất thủ, nếu như không phải Trọc Mệnh Thiên Vĩ, Tiêu Phàm hắn cũng không cùng Chiến Hoàng Thiên đối địch.

Cũng không phải Tiêu Phàm sợ Chiến Hoàng Thiên, mà là hắn thập phần không thích bị người khác lợi dụng, càng khó chịu hơn khi bị một đầu súc sinh lợi dụng.

Đương nhiên, nếu như toàn lực cùng Chiến Hoàng Thiên chiến một trận, trong lòng Tiêu Phàm vẫn cực kỳ không yên lòng, chênh lệch một tiểu cảnh giới trước mặt cấp độ yêu nghiệt thiên tài không phải dễ dàng có thể di bổ như vậy.

Thu liễm tâm thần, Hồn Lực Tiêu Phàm lần nữa bắt chiến đấu nơi xa, Trọc Mệnh Thiên Vĩ ra sức ngăn cản kiếm khí Chiến Hoàng Thiên, nó lộ ra cực kỳ mỏi mệt.

Tiêu Phàm nghi ngờ trong lòng không thôi, Trọc Mệnh Thiên Vĩ không phải Chiến Thần cảnh à, coi như ở Lâu Lan Cổ Địa tạm thời bị áp chế nhưng cũng không đến mức không chịu nổi như thế chứ.

Hơn nữa, Tiêu Phàm phát hiện Trọc Mệnh Thiên Vĩ tựa như bị trọng thương, loại thương thế này tuyệt đối không phải lần trước hắn và U Linh Chiến Hồn biến thành.

- Chờ đã, nguyên nhân có phải vừa bị Tam Thải Tinh Thể hay không?

Trong lòng Tiêu Phàm hơi trầm xuống, hắn cảm giác Chiến Hoàng Thiên thập phần đặc biệt, về phần đặc biệt chỗ nào, hắn lại nói không lên lời.

- Rống ~

Trọc Mệnh Thiên Vĩ phát ra tiếng gọi buồn bã, một đầu xúc tu xé mở hư không, thân hình khổng lồ muốn trốn vào hư không mà chạy.

Giờ phút này Trọc Mệnh Thiên Vĩ cũng biệt khuất tới cực điểm, vô số tuế nguyệt đến nay, nó còn là lần thứ nhất bị một Chiến Thánh cảnh nhân loại áp chế như thế.

Đừng nói thời kỳ tột cùng, cho dù là hiện tại nó thụ thương, cho dù gặp phải tu sĩ Chiến Thần cảnh bình thường, nó cũng sẽ không e ngại.

Nhưng trước mặt Chiến Hoàng Thiên, nó đường đường là Thần Thú mà không có bất kỳ sức phản kháng.

Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim lẳng lặng nhìn xem, hắc bào thanh niên cách đó không xa thỉnh thoảng quăng tới ánh mắt đề phòng, tựa như sợ Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim đánh lén.

Hắn không biết là nếu như Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim hợp lực giết hắn, coi như Chiến Hoàng Thiên cũng chưa chắc có thể bảo vệ hắn.

Tiếng nổ mạnh vang thật lâu không dứt, nơi xa lại hấp dẫn đến không ít Tu Sĩ, mặc dù người trước đó bị Tiêu Phàm đuổi đi, nhưng một chút người không biết tình huống nơi đây vẫn như cũ không kiêng nể gì cả tới gần.

Lúc bọn hắn nhìn thấy Chiến Hoàng Thiên cùng Trọc Mệnh Thiên Vĩ chiến đấu, bọn hắn vội vàng tiềm phục âm thầm, căn bản không dám lên trước một bước.

Hung danh Chiến Hoàng Thiên tại Chiến Thần Điện và Cổ Tộc như sấm bên tai, dù là tu sĩ thế hệ trước cũng không dám đắc tội.

- Không hổ là Chiến Hoàng Thiên, thậm chí ngay cả Hung Thú đều bị hắn áp chế!

- Bốn đầu Hung Thú ở mảnh Cổ Địa này đoán chừng cũng chỉ có Thần Tử có thể chém giết, phải biết, liền Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Độc Cô Tướng Đình bọn hắn liên thủ chiến một đầu Hung Thú đều bị trọng thương.

- Không sai, việc này ta nghe qua, Thần Tử không hổ là người đứng đầu Thập Đại Yêu Nghiệt, một mình đối mặt một đầu Hung Thú đều không thành vấn đề.

- A, kia không phải Kiếm Hạt Tử à, hắn làm sao còn ở chỗ này?

Những kẻ kia giấu người trong bóng tối cũng đang nghị luận lẫn nhau, tất cả bọn hắn đều bị thực lực Chiến Hoàng Thiên làm cho chấn kinh, cũng có một hai người nhận ra Tiêu Phàm, rất hiển nhiên là người trước đó đi mà quay lại.

Tâm thần Tiêu Phàm một mực chú ý chiến đấu nơi xa, hắn cảm giác khí tức Trọc Mệnh Thiên Vĩ càng ngày càng yếu, như thế đoán chừng hẳn phải chết là không nghi ngờ.

- Cứu ta ~

Đột nhiên, một đạo thanh âm khàn khàn vang lên bên tai Tiêu Phàm, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ mờ mịt, không biết là ai cùng bản thân nói chuyện.

Lúc này, ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào phía trên Trọc Mệnh Thiên Vĩ, trước mắt muốn bản thân xuất thủ cứu giúp có vẻ như chỉ có Trọc Mệnh Thiên Vĩ.

- Là ngươi đang nói chuyện cùng ta?

Tiêu Phàm đáp lại nói.

- Là ta, cứu ta!

Thanh âm khàn khàn tiếp tục vang lên, ngữ khí càng ngày càng khẩn thiết, Tiêu Phàm có thể cảm thụ đến khí tức nó càng ngày càng yếu.

- Tại sao ta phải cứu ngươi?

Tiêu Phàm hoàn toàn không nghĩ tới Trọc Mệnh Thiên Vĩ lại còn biết truyền âm, bất quá ngẫm lại cũng liền thoải mái.

Trọc Mệnh Thiên Vĩ đã từng là Thần Giai Thần Thú, dù hóa thành hình người đều có thể, lại làm sao không thể nói chuyện đây?

Bất quá, Tiêu Phàm vẫn như cũ không có dự định xuất thủ, thứ nhất hắn cùng Trọc Mệnh Thiên Vĩ xem như có thù, thứ hai coi như cứu nó, nó cũng không nhất định sẽ không phản chiến đối mặt.

Phải biết, năm đó Trọc Mệnh Thiên Vĩ công kích Chiến Hồn Đại Lục, bởi vì nó, Chiến Hồn Đại Lục tử thương vô số.

- Ta... Ta có thể để Tiểu Thiên Địa ngươi nhanh chóng trưởng thành, nếu như ngươi lo lắng ta phản bội, ta nguyện ý lập lời thề.

Trọc Mệnh Thiên Vĩ hoàn toàn không dám trễ nãi thời gian.

Hiện tại nó tùy thời đều có thể mất mạng, trước mặt tính mệnh nó đã không quan tâm thần phục người.

- Nếu như ngươi nguyện ý thần phục ta, tại sao vừa nãy không nguyện ý thần phục hắn?

Tiêu Phàm không phải người ngu, hắn không tin Trọc Mệnh Thiên Vĩ nhìn hắn thuận mắt, cho nên mới có thể thần phục hắn.

Trước đó Chiến Hoàng Thiên là hỏi thăm nó nhiều lần, để nó thần phục, Trọc Mệnh Thiên Vĩ đều là nghĩa vô phản cố cự tuyệt.

- Hắn sẽ không để cho ta thần phục, thần phục ta chỉ là hắn lấy cớ mà thôi, hắn nhất định sẽ giết ta.

Trong giọng nói Trọc Mệnh Thiên Vĩ tràn ngập sợ hãi.

- Hắn vì sao lại giết ngươi? Ngươi liền sợ chết như thế sao?

Tiêu Phàm không còn gì để nói, ngươi dù sao cũng là Thần Thú a, có chút cốt khí có được hay không.

- Ta không sợ chết, nhưng nếu như rơi vào tay hắn, ta khẳng định sống không bằng chết, hắn sẽ chậm rãi luyện hóa ta, sau đó tước đoạt Mệnh Cách, được năng lực ta liền có thể thôn phệ Mệnh Cách những người khác.

Trọc Mệnh Thiên Vĩ vội vàng nói.

Nó lại trúng mấy kiếm, bị Chiến Hoàng Thiên chém rụng hai đầu xúc tu, máu tươi bay vụt, nơi đây đã máu chảy thành sông, nếu là Hồn Thú bình thường, đoán chừng đã sớm chết không thể lại chết.

- Luyện hóa Mệnh Cách ngươi?

Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, không cần nghĩ ngợi hỏi:

- Mệnh Cách cũng có thể luyện hóa sao?

Cũng khó trách Tiêu Phàm không bình tĩnh, hắn từng nghe Hề Lão nói qua, muốn cường hóa Mệnh Cách chỉ có hai loại khả năng, một loại là đột phá tu vi gông cùm xiềng xích, một loại khác là được Vô Chủ Mệnh Nguyên.

Hắn còn chưa từng nghe nói luyện hóa Mệnh Cách người khác có thể cường hóa Mệnh Cách tự thân, đương nhiên, hắn chưa nghe nói qua cũng không có nghĩa là không tồn tại.

- Người khác không thể, nhưng hắn có thể, bởi vì hắn là Thiên Hữu Chi Nhân!

Trọc Mệnh Thiên Vĩ vội vàng nói.

Thiên Hữu Chi Nhân?

Sắc mặt Tiêu Phàm biến đổi lớn, Hề Lão trước đó nói cho hắn biết, trên đời có một loại người, thiên sinh Mệnh Cách cường đại, đến Thiên Địa phù hộ, xưng là Thiên Hữu Chi Nhân!

Thiên Hữu Chi Nhân vài vạn năm cũng khó nhìn thấy một người, nhưng mà hiện tại trước mắt mình có một người, cái này khiến hắn tin tưởng như thế nào?

Phải biết, cùng loại người này là địch, nếu như Mệnh Cách không mạnh bằng hắn, về sau sẽ không may.

Trước kia Tiêu Phàm không tin có Mệnh Cách, nhưng hiện tại, Tiêu Phàm là tin tưởng không chút nghi ngờ.

Hắn bây giờ đang hoài nghi đến cùng có xuất thủ hay không, nếu ra tay, Chiến Hoàng Thiên khẳng định sẽ không bỏ qua hắn, thế nhưng không xuất thủ, chờ Chiến Hoàng Thiên giết Trọc Mệnh Thiên Vĩ, hắn lại có thể buông tha mình sao?

Không thể!

Nếu không thể, bản thân tại sao để Chiến Hoàng Thiên hắn được Trọc Mệnh Thiên Vĩ Mệnh Cách đâu?

Đang lúc Tiêu Phàm chuẩn bị động thủ, thanh âm Trọc Mệnh Thiên Vĩ tiếp tục vang lên:

- Chỉ cần ngươi cứu ta, ta về sau có thể thay ngươi dung hợp Vô Chủ Mệnh Nguyên!

- Tốt, một lời đã định!

Nghe được mấy chữ Vô Chủ Mệnh Nguyên, Tiêu Phàm tâm thần khẽ động, rốt cuộc không có chút gì do dự.

Lục Đạo