Tên mặt thẹo bị một tên tiểu ăn mày hù dọa, trong lòng tất nhiên vô cùng ảo não, tính tình cũng không được tốt, những người khác cũng giống vậy nhìn chằm chằm Sở Phiền.
- Các vị khách quan, xin lỗi, cái tên tiểu ăn mày này đột nhiên xông vào đây, ta lập tức đuổi nó đi.
Tiểu nhị vội vàng theo vào, không ngừng lấy lòng.
Cũng không chờ tu sĩ mặt thẹo mở miệng, tiểu nhị lạnh lùng nhìn Sở Phiền nói:
- Còn chưa cút, nếu như thật sự chọc giận các vị đại gia, thật sự không xong đâu!
Tiểu nhị bề ngoài thì giận dữ mắng mỏ Sở Phiền, trên thực tế cũng là không đành lòng Sở Phiền bị những tu sĩ này giết chết, ở cái thế giới này giết chết một tên tiểu ăn mày, sẽ không có bất kì ai quan tâm.
Sở Phiền cảm kích nhìn tiểu nhị một cái, sau đó cười tủm tỉm nhìn tên mặt thẹo nói:
- Nếu ta không cút thì sao?
Nghe nói như thế, tiểu nhị lộ ra vẻ kinh ngạc, cái tên tiểu ăn mày này, chẳng lẽ đến là để tự tìm cái chết hay sao?
Những người khác cũng hơi hơi kinh ngạc, biểu hiện của tiểu tử Sở Phiền này hoàn toàn vượt qua dự liệu của bọn họ, vốn cho là Sở Phiền sẽ bị dọa chạy.
Bọn họ nào có biết, Sở Phiền bây giờ đã đến gần vô hạn Chiến Thánh cảnh cường giả tối đỉnh, đi lại ở Vô Song Thánh Thành hoàn toàn không có bất cứ việc gì, sao có thể để ý mấy Chiến Đế cảnh Tu Sĩ chứ?
- Không cút, vậy thì phải nếm chút đau khổ.
Tên mặt thẹo cười lạnh nói, bị một tên tiểu ăn mày coi thường, lửa giận của hắn cũng bắt đầu bốc lên.
- Hỏi ngươi một câu cuối, nếu ngươi không trả lời vấn đề vừa rồi của ta, ta dám bảo đảm, ngươi sẽ hối hận!
Sở Phiền nhìn chăm chú tên mặt thẹo, không tìm thấy thân ảnh Tiêu Phàm, đột nhiên nghe được tin tức của Sở Linh Nhi, Sở Phiền tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhất là nghe được tin tức Sở Linh Nhi trở thành Cổ Tộc Sở gia Đại Tiểu Thư, Sở Phiền trong lòng không tin.
Phải biết, Sở Linh Nhi chỉ là một Dược Nô, lúc trước sở dĩ nó có thể chạy trốn, chính là công lao của Sở Linh Nhi.
Bằng không, nó bây giờ có thể đã chết rồi, đối với Sở Linh Nhi, Sở Phiền lại cảm kích phát ra từ trong nội tâm.
- Ha ha, ngươi cái tên da vàng từ đâu đến, dám phát ngôn bừa bãi ở chỗ này, gia ta lâu lắm rồi không được nhìn thấy máu, vậy hôm nay liền khai đao đi.
Ngữ khí của tên mặt thẹo càng ngày càng lạnh, nói xong, phất tay một vệt sáng vọt về hướng Sở Phiền.
Đám người đáng thương nhìn Sở Phiền, trong mắt bọn họ, đường đường Chiến Đế cảnh lại xuất thủ với một tiểu ăn mày, kết quả có thể nghĩ.
Nhưng mà...
Một vệt sáng xẹt qua tầm mắt của đám người, đám người tất cả đều trợn to hai mắt, chỉ thấy Sở Phiền đột nhiên biến mất tại chỗ, tránh thoát công kích của tên mặt thẹo.
Ngay sau đó, tên mặt thẹo đột nhiên bắn ngược lại, hung hăng đập trên mặt đất, cùng lúc đó, Sở Phiền lần nữa xuất hiện, một chân hung hăng đạp trên l-ng ngực tên mặt thẹo.
Tên mặt thẹo phun ra mấy ngụm máu tươi, kinh hãi nhìn thân ảnh yếu đuối kia, trong mắt đều là vẻ kinh hãi.
Hắn đường đường là Chiến Đế cảnh, lại bị một tên tiểu ăn mày tầm sáu bảy tuổi miểu sát, hơn nữa, hắn còn cảm giác được Sở Phiền hạ thủ lưu tình.
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, ai cũng không dám mở miệng, tất cả đều như nhìn Sở Phiền giống như đang nhìn yêu nghiệt.
Rất nhiều người trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại câu nói của Sở Phiền, lại không dám có chút khinh miệt nào, bởi vì Sở Phiền quả thật có thực lực để nói lời này.
Sở Phiền sắc mặt cực kì bình tĩnh, nhếch miệng cười nói:
- Bây giờ có thể nói cho ta những chuyện liên quan tới Sở Linh Nhi chưa?
- Có thể, đương nhiên có thể!
Tên mặt thẹo nào còn dám phản kháng, vội vàng đem những việc mình biết đều nói cho Sở Phiền, những người khác vây xem thỉnh thoảng cũng bổ sung vài câu.
Cuối cùng nói đến chuyện Lâu Lan Cổ Địa mở ra, Sở Phiền cau mày một cái, nói thầm trong lòng:
- Chiến Thần Điện à, xem ra mình còn phải đi Chiến Thần Điện một chuyến, chỉ cần tìm được Linh Nhi tỷ, bảo tỷ đấy cho người Sở gia đi tìm Tiêu đại ca, nhất định sẽ nhanh hơn ta rất nhiều, hi vọng Thi Vũ tỷ bây giờ không gặp nguy hiểm gì.
- Ân, cứ quyết định như vậy đi!
Sở Phiền tự nói một tiếng, đột nhiên biến mất tại chỗ.
Cỗ áp lực thật lớn kia biến mất, đám người vốn luôn căng thẳng tay chân như nhũn ra, lúc này bọn họ mới phát hiện bản thân sớm đã mồ hôi đầm đìa.
Nếu như không phải nhiều người như vậy nhìn thấy, bọn họ chắc chắn cho rằng mình đang nằm mơ.
...
Giờ phút này, hòn đảo mà Hồn Tộc ở, Đông cung, bên ngoài đứng đầy tu sĩ, giống như đang đợi gì đó.
Người đi đầu chính là các đại trưởng lão Hồn Tộc, Đại Trưởng Lão đứng ở phía trước, ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm đại điện, dư quang dừng lại trên người Thất Trưởng Lão, giống như đang hỏi điều gì đó.
- Đại Trưởng Lão yên tâm, ở Đông cung đã thi triển Không Gian Phong Cấm, muốn thoát ra từ chỗ này là không có khả năng.
Thất Trưởng Lão mỉm cười, truyền âm cho Anh bà bà.
Anh bà bà gật đầu, nếu như vậy thì bà yên tâm, lúc bà nhìn về phía cửa Đông Cung lần nữa, cánh cửa đại điện đột nhiên rung động nhè nhẹ.
Ầm một tiếng, cánh cửa đại điện mở ra, một nữ tử mặc quần dài trắng, đầu đội kim ngọc quan đi ra, nữ tử không phải người khác, chính là Tiểu Ma Nữ Diệp Thi Vũ.
Hôm nay Tiểu Ma Nữ siêu phàm thoát tục, giống như một đóa hoa sen tinh khiết không nhiễm chút bùn, băng thanh ngọc khiết, cao nhã quý khí.
Một cái nhăn mày một nụ cười, đều có thể khiến lòng người rung động, không ít tu sĩ nam tính trong Hồn Tộc bên thèm nhỏ dãi, lúc ánh mắt của Tiểu Ma Nữ ánh đảo qua, bọn họ đều cảm thấy kích thích vô cùng.
Không ít người coi Tiểu Ma Nữ là tình nhân trong mộng, trong đầu luôn luôn tưởng tượng cảnh mình được cùng một chỗ với nữ thần.
- Bái kiến Công Chúa!
Tất cả mọi người quỳ xuống, thật tình cũng được, mà giả cũng được,ba tháng nay, các nàng cũng không dám làm bất cứ việc gì thể hiện sự bất mãn trước mặt Diệp Thi Vũ.
- Mọi người đều đứng lên đi!
Tiểu Ma Nữ dịu dàng, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của thiên chi kiều nữ, quét mắt nhìn một cái, lại cảm giác thiếu cái gì đó, Tiểu Ma Nữ lại nói:
- Đại Trưởng Lão, Huyễn Ngân tỷ đâu? Không phải để cho nàng dẫn đường cho ta sao?
Trên mặt Đại Trưởng Lão lóe lên vẻ mất tự nhiên, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục sự bình tĩnh, nhìn về phía Cửu Trưởng Lão ở bên cạnh nói:
- Cửu Trưởng Lão, Huyễn Ngân đâu, không phải đã chuẩn bị xong xuôi rồi sao?
- Công Chúa, Đại Trưởng Lão, ta lập tức gọi Huyễn Ngân đến.
Cửu Trưởng Lão cung kính thi lễ, sau đó biến mất, cũng chỉ trong thời gian hai mươi lần hít thở, Cửu Trưởng Lão mang theo Trầm Huyễn Ngân xuất hiện ở trước mặt Tiểu Ma Nữ.
So với ba tháng trước, Trầm Huyễn Ngân tiều tụy hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ma Nữ tràn ngập sự áy náy.
- Huyễn Ngân tỷ, ta chuẩn bị đi vào Tổ Mộ, còn nhờ tỷ giúp đỡ dẫn đường!
Tiểu Ma Nữ cười tủm tỉm nói, không hề có chút lo lắng sợ hãi nào cả.
Trầm Huyễn Ngân vẻ mặt phức tạp, cuối cùng gật đầu, đi đến bên người Tiểu Ma Nữ, lập tức đạp không bay lên.
Đám người Đại Trưởng Lão cũng bay lên, giống như sợ hai người chạy trốn vậy, mấy người chưa bao giờ cách Tiểu Ma Nữ cùng Trầm Huyễn Ngân quá ba trượng.
- Thi Vũ, thật xin lỗi! Là ta hại muội!
Trầm Huyễn Ngân cũng không quay đầu lại truyền âm cho Tiểu Ma Nữ, có lẽ là vì không dám nhìn thẳng Tiểu Ma Nữ.
- Cái gì mà tỷ hại ta?
Trên mặt Tiểu Ma Nữ vẫn lộ ra tiếu dung, đột nhiên xuất hiện ở bên người Trầm Huyễn Ngân, ý vị thâm trường nói: - Huyễn Ngân tỷ, yên tâm đi, tâm tư của đám Đại Trưởng Lão ta đã sớm biết.
- Muội... Biết rõ? Vậy, vậy muội vì sao còn đồng ý?
Trầm Huyễn Ngân thiếu chút nữa nói ra, thân thể nàng hơi hơi run rẩy, không thể tin nổi nhìn không phải bình hoa, coi như ta không giúp được phu quân, cũng không thể cho phu quân cản trở!"
Bởi vì ta là Tiểu Ma Nữ!
Một câu trả lời đơn giản, lại khiến Trầm Huyễn Ngân chấn động, tiếu dung kia tràn ngập sự tự tin.
Nàng rất muốn nói cho Tiểu Ma Nữ nàng đã thông tri cho Tiêu Phàm, nhưng mà ngẫm lại, cuối cùng vẫn không nói ra, hai người nhanh chóng bay về hướng sâu trong hòn đảo.