Vô Thượng Sát Thần

Chương 1371: Một Đầu Súc Sinh Mà Thôi



- Thí Thần Thú!

Đại Trưởng Lão vừa sợ vừa lùi, một mặt không thể tin được nói:

- Linh Hồn Thí Thần Thú vậy mà ở trên người ngươi?

Cũng khó trách Đại Trưởng Lão kinh khủng như thế, không nói Thí Thần Thú, dù là thân phận Tu La Điện Chủ cũng đủ làm Chiến Thần Điện phát cuồng, mà hiện tại Linh Hồn Thí Thần Thú rốt cuộc lại xuất hiện.

Mấu chốt nhất là hai thứ này vậy mà tụ tập trên người một người, là trùng hợp hay là có người cố ý?

Đại Trưởng Lão không dám nghĩ, hắn biết rõ lần này Chiến Thần Điện có lẽ thật phiền phức, hai địch nhân mạnh nhất vậy mà biến thành một, địch nhân này sẽ chỉ càng mạnh!

Tiêu Phàm mỉm cười thu hồi U Linh Chiến Hồn, thản nhiên nói:

- Hiện tại ngươi biết, cũng không cần lưu lại ngươi.

Nói đến đây, Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, ánh mắt Đại Trưởng Lão trong nháy mắt trở nên vô thần, sau đó cung kính hướng về Tiêu Phàm bái nói:

- Bái kiến chủ nhân.

Thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, Đại Trưởng Lão nếu biết rõ thân phận bản thân thì cũng không cần phải giữ lại Ý Thức hắn, Tiêu Phàm quyết đoán xóa đi Ý Thức hắn.

Thị Huyết Thiên Nghĩ Tam Đại Hung Thú kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn cũng bị thủ đoạn Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, nhất là khi nhìn thấy Thí Thần Thú, ba thú đều có chút sợ hãi.

- Gặp qua chủ nhân.

Thị Huyết Thiên Nghĩ quỳ xuống, nếu như trước đó hắn chỉ là không cam tâm tình không nguyện đầu nhập vào bên Tiêu Phàm, như vậy hiện tại nó đã từ trong đáy lòng tán đồng thân phận Tiêu Phàm.

Thí Thần Thú là cái gì nó rất rõ ràng, năm đó nó chỉ có thể ngưỡng vọng, có thể nói, Thí Thần Thú một mực là thần tượng của nó.

Bên trong Thú Tộc Chiến Hồn Đại Lục cơ hồ không có kẻ nào địa vị cao hơn Thí Thần Thú.

- Bái kiến chủ nhân.

Quỷ Độc Ma Hạt cùng Tà Nhãn Độc Thiềm cũng cung kính quỳ lạy, toàn thân nơm nớp lo sợ.

- Đều miễn lễ đi, về sau gọi ta là Thiếu Chủ là được.

Tiêu Phàm nói ra, hắn không quen người khác gọi hắn là chủ nhân, khiến cho hắn cảm giác như chủ nô.

Hắn sở dĩ cố ý triệu hồi ra U Linh Chiến Hồn kỳ thật cũng không phải là diễu võ giương oai trước mặt Đại Trưởng Lão, mà là dùng để chấn nhiếp ba con Hung Thú.

Sự thật chứng minh là Tiêu Phàm nghĩ đúng, ba con Hung Thú cho dù không có cam lòng, tạm thời mà nói cũng không dám nổi lên sóng lớn.

- Mang chúng ta đi Thiên Lao số 2.

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, hắn mặc dù rất muốn tiến về Thiên Lao số 1, nhưng là tiến vào Thiên Lao số 1 cũng không phải là đơn giản như vậy.

Một khi mở ra, Chiến Thần Điện Điện Chủ khả năng sẽ có cảm ứng, muốn mang đi thi thể Thí Thần Thú sẽ không thuận lợi như thế.

Mà trước đó, Tiêu Phàm chuẩn bị đem tất cả phạm nhân trong phòng giam Chiến Thần Điện đều mang đi, địch nhân của địch nhân có thể làm bạn, huống chi Tu La Điện đang lúc thiếu người?

- Vâng, chủ nhân.

Đại Trưởng Lão cung kính thi lễ, mang theo Tiêu Phàm bọn hắn đi, không bao lâu liền mở ra Thiên Lao Thời Không Chi Giới số 2.

Tiêu Phàm cùng Thị Huyết Thiên Nghĩ không chút do dự bước vào, sau một khắc, một cỗ khí tức hoang vu cổ xưa lại mục nát đập vào mặt, nơi này so Thiên Lao số 3 càng thêm lạnh lẽo.

- Ra đi, ta biết ngươi còn sống!

Tiêu Phàm cũng không có tìm kiếm bốn phía, mà đề phòng nhìn bốn phía, đạm mạc nói.

Thị Huyết Thiên Nghĩ, Tà Nhãn Độc Thiềm cùng Quỷ Độc Ma Hạt đột nhiên nhẹ giọng gầm nhẹ, cảnh giới nhìn bốn phía, bọn chúng rất rõ ràng nhốt trong thiên lao số 2 nhân vật gì.

Năm đó Chiến Thần Điện giam giữ bọn hắn chính là dựa theo mức độ nguy hiểm mà tách ra, bọn hắn gọi là Hung Thú, nhưng cùng trong thiên lao số 2 vẫn kém một chút.

- Oanh!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, tựa như chỉ là một tiếng vang đơn giản, bất quá hư không lại bỗng nhiên chấn động một cái.

Tam Đại Hung Thú cong thân thể lên, đề phòng tới cực điểm, chỉ có Tiêu Phàm coi như bình tĩnh, Tu La Kiếm trong tay đột nhiên khẽ run lên, một đạo hướng về một cái phương hướng kích xạ đi.

Tam Đại Hung Thú bị một cử động Tiêu Phàm kia dọa cho nhảy một cái, khi kiếm quang nở rộ, bọn hắn nhìn thấy một thân thể như là sơn phong lớn mấy chục trượng, toàn thân phóng kim sắc quang mang.

Lớp vảy màu vàng óng tản ra quang trạch chói mắt, một cái đầu lâu to lớn nằm sấp phía trên mặt đất, ánh mắt lười biếng hơi hơi đóng mở, liếc Tiêu Phàm bọn hắn một cái.

- Lại là nó? Trong thiên lao số 2 chỉ có nó sống sót sao?

Thị Huyết Thiên Nghĩ kinh ngạc liếc nhìn lấy tứ phương.

- Xác thực chỉ có Kim Giáp Thiên Long sống sót, toàn bộ các tu giả khác vì Thần Lực Chi Tinh bị lấy, thọ nguyên có hạn, chỉ có thể thôn phệ huyết khí những người khác mà sống.

Tiêu Phàm đáp lại nói, đây là hắn từ trong trí nhớ Chiến Thần Điện Đại Trưởng Lão đọc đến tin tức.

- Bọn chúng năm đó đều là đến gần vô hạn Thần Giai đỉnh phong.

Thị Huyết Thiên Nghĩ vẫn như cũ có chút không tin nói, bọn chúng nhất định phải dựa vào thôn phệ huyết khí mới có thể sống tiếp, Kim Giáp Thiên Long bọn chúng hẳn là không cần.

- Đây chẳng qua là đã từng mà thôi.

Tiêu Phàm lắc đầu, Hồn Lực bắt được thân thể khổng lồ kia, chậm rãi đi qua, thập phần khách khí nói:

- Kim Giáp tiền bối, vãn bối là Tu La Điện Điện Chủ đời thứ mười chín, đặc biệt mời ngài gia nhập Tu La Điện, mang ngài rời đi...

- Cút!

Không đợi Tiêu Phàm nói hết lời, Kim Giáp Thiên Long đột nhiên lạnh lùng nổi giận gầm lên một tiếng, phong bạo to lớn quét sạch tứ phương, phong nhận sắc bén giảo sát lấy Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đứng sừng sững trong không trung, mặc cho phong bạo quét sạch cũng bất động mảy may, Bất Hủ Kiếm Giới quanh người hắn đem tất cả phong nhận đều ngăn cản bên ngoài.

- Tiền bối...

Tiêu Phàm nói lần nữa.

- Hồng hộc!

Nhưng mà lần này Kim Giáp Thiên Long trực tiếp chào hỏi không đánh, một cái móng vuốt bỗng nhiên từ trên cao chém xuống, một đạo thanh âm hùng vĩ quanh quẩn tại hư không:

- Nếu không đi vậy thì chết đi, vừa vặn rất lâu không ăn.

Tiêu Phàm không nghĩ tới Kim Giáp Thiên Long cuồng bá như thế, thân hình hắn không động mảy may, Tu La Huyết Mạch vận chuyển mà lên, U Linh Chiến Hồn hiển hiện, đưa tay một kiếm liền giết đến tận đi.

- Bách Hoa Sát!

Một tiếng quát nhẹ, sát ý đáng sợ từ trên người Tiêu Phàm quét sạch mà ra, trong nháy mắt bao phủ Kim Giáp Thiên Long, vô cùng vô tận kiếm khí giảo sát lấy thân thể nó.

Một đạo thần hồng vô cùng đáng sợ trực tiếp phá vỡ móng vuốt Kim Giáp Thiên Long, huyết vũ huy sái tại hư không.

- Thí Thần Thú!

Kim Giáp Thiên Long rốt cục có chút kinh khủng, thân phận Tu La Điện Chủ nó không đặt ở, nhưng Thí Thần Thú nó cũng không dám khinh thường: - Người trẻ tuổi, dừng tay!

Tiêu Phàm không thèm để ý hắn, một kiếm một kiếm chém ra, lân giáp trên người Kim Giáp Thiên Long từng mảnh từng mảnh tróc ra, lộ ra huyết sắc màu đỏ tươi.

- Gọi ngươi tiền bối là kính ngươi đã từng chiến đấu vì Chiến Hồn Đại Lục, đừng đem bản thân quá coi ra gì, nuốt máu và xương đồng bào, giết ngươi mà nói, ngươi chính là một đầu súc sinh mà thôi!

Tiêu Phàm cũng vô cùng phẫn nộ, tiểu gia cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.

Vừa nãy Kim Giáp Thiên Long là đối với hắn động sát tâm, nếu như thực lực yếu thì Tiêu Phàm đã chết, hắn không phải hạng người lương thiện gì, ngươi khi phụ ta, ta còn phải cho ngươi mặt mũi?!

- Người trẻ tuổi, ngươi đừng bức ta!

Kim Giáp Thiên Long rống giận, lân giáp tróc ra thống khổ cũng không phải người bình thường có thể tiếp nhận.

- Buộc ngươi lại như thế nào? Cái quái gì! Thị Huyết, Ma Hạt, Tà Nhãn, cùng tiến lên, chỉ cần lưu một hơi là được!

Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, hắn không phải là kẻ dễ bị uy hiếp.

Lục Đạo