Đệ Nhị Phân Thân đột nhiên hét lớn, bên trong thanh âm tràn ngập không thể tin.
Đối diện, hai ngón tay Tiêu Phàm kẹp lấy một mai huyết sắc hạt châu nhỏ, xung quanh huyết châu tản ra một cỗ khí tức huyền diệu, rất hiển nhiên hạt châu này chính là Tỏa Hồn Châu.
Cũng khó trách Đệ Nhị Phân Thân Điện Chủ Chiến Thần Điện không tin như thế, Tiêu Phàm làm sao có thể nắm giữ Tỏa Hồn Châu chứ?
Nếu như hắn thực nắm giữ Tỏa Hồn Châu thì đã sớm cầm ra, như thế nào lại đợi đến hiện tại?
Thật sự là hắn hiểu lầm Tiêu Phàm, Tiêu Phàm sở dĩ không có lấy ra Tỏa Hồn Châu chỉ là bởi vì hắn không biết Tỏa Hồn Châu có thể đối phó những bóng đen này mà thôi.
- Không có cái gì không có khả năng.
Tiêu Phàm lắc đầu, trên mặt lại hiện ra một nụ cười, nói:
- Nếu không ngươi đoán một chút nữa, Tỏa Hồn Châu này là thật hay giả?
Đoán em gái ngươi a! Đệ Nhị Phân Thân Điện Chủ Chiến Thần Điện kém chút nói tục, hắn còn tưởng rằng Tiêu Phàm là ở cố ý đùa nghịch bản thân.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một ngụm răng trắng như tuyết, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Tỏa Hồn Châu lập tức tản ra huyết sắc quang mang, hóa thành từng đạo sóng ánh sáng hướng về bốn phía tràn ngập đi.
Những nơi đi qua, những hắc ảnh kia thật giống như bị thi triển Định Thân Thuật, hoàn toàn không nhúc nhích, các đại Hung Thú thấy thế, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó bắt đầu điên cuồng thu hoạch.
Tiêu Phàm nhìn thấy, U Linh Chiến Hồn nơi xa cũng bắt đầu phản kích, hóa thành một đầu Hồn thú to lớn, mở ra huyết bồn đại khẩu, đem những bóng đen kia đều nuốt vào.
U Linh Chiến Hồn lần nữa hóa thành một trương thiên mạc bao phủ trái tim cực đại, tựa như rút đi lực lượng trong tim mà không phải hoàn toàn thôn phệ nó.
- Lần trước U Linh Chiến Hồn chuẩn bị thôn phệ trái tim, chỉ là bởi vì thực lực hoàn toàn không đủ mà thôi!
Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Sau đó tâm thần hắn lần nữa rơi vào phía trên Đệ Nhị Phân Thân Điện Chủ Chiến Thần Điện, cười cười nói:
- Xem ra, viên Tỏa Hồn Châu này là thật.
Đáng tiếc, Đệ Nhị Phân Thân căn bản không có khuôn mặt, bằng không Tiêu Phàm nhất định sẽ nhìn thấy một khuôn mặt vặn vẹo, Kim Sắc Lôi Điện không ngừng lấp lóe, hiển nhiên là phẫn nộ.
- Coi như ngươi nắm giữ Tỏa Hồn Châu thì như thế nào, mảnh không gian này bị phong tỏa, người Chiến Thần Điện chẳng mấy chốc sẽ chạy tới nơi này, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.
Đệ Nhị Phân Thân miễn cưỡng khôi phục một tia bình tĩnh.
Nói đến cùng, hắn vẫn là Chiến Thần Điện Điện Chủ Lôi Thân, tâm tính cũng khá, bất quá Tiêu Phàm càng thêm hiếu kỳ Điện Chủ Chiến Thần Điện là một người như thế nào.
- Xé hắn!
Tiêu Phàm thần sắc đạm mạc, để lại một câu nói liền đi đến U Linh Chiến Hồn.
- Rống!
Một đám Hung Thú gầm thét vang lên, tựa như triệt để phát cuồng, nhao nhao nhào về phía Đệ Nhị Phân Thân, cỗ Lôi Thân này đối với bọn hắn mà nói thế nhưng là vật đại bổ.
Hơn nữa, bọn chúng cũng muốn tự tay báo thù, dù là chỉ là một bộ Lôi Thân thì bọn chúng cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Không bao lâu, một trận tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Đệ Nhị Phân Thân bị mấy đầu Hung Thú xé nát, trên móng vuốt mấy đầu Hung Thú đều nắm lấy một đạo mảnh Tiểu Lôi Điện Chi Lực.
Sau đó bọn hắn mở cái miệng rộng, đem đạo Lôi Điện nuốt vào, chỉ có trong hư không truyền đến một đạo phẫn nộ tiếng gầm gừ.
- Tiêu Phàm, ngươi sẽ chết rất thảm, bản tôn sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Ta nói, vô luận như thế nào ngươi đều nhìn không thấy.
Tiêu Phàm khẽ nói, sau đó nhìn về phía một đám Hung Thú.
Một đám Hung Thú lại là ánh mắt sáng quắc nhìn trái tim to lớn, từng cái đều là thèm nhỏ dãi, hận không thể lập tức xông đi lên nuốt một ngụm.
Bất quá Tiêu Phàm không có mở miệng, bọn chúng quả thực là không dám vọng động một bước.
- Đồ vật này đối với các ngươi có chỗ tốt?
Tiêu Phàm nhìn về phía một đám Hung Thú nói, Trọc Thiên Hồng bọn chúng dù sao cũng là Thần Thú, tâm tính sẽ không kém, trừ phi cám dỗ này làm bọn hắn không cách nào tự chế.
Không ít Hung Thú nghe vậy còn tưởng rằng Tiêu Phàm chuẩn bị để chúng nó thôn phệ trái tim Thí Thần Thú, lập tức kích động gầm lên.
- Ngang ~
Lúc này, một tiếng điếc tai nhức óc tiếng long ngâm vang lên, lại nhìn thấy Kim Giáp Thiên Long nổi giận gầm lên một tiếng, con ngươi băng lãnh liếc nhìn lấy tất cả Hung Thú, trong không gian lập tức bình tĩnh xuống.
Kim Giáp Thiên Long một mặt nịnh nọt nhìn Tiêu Phàm, gia hỏa này hiển nhiên là đang cố ý nịnh nọt Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mỉm cười, không nghĩ tới Kim Giáp Thiên Long đối với những Hung Thú này lại có lực chấn nhiếp lớn như vậy, có lẽ có thể cân nhắc một cái, để nó quản lý những Hung Thú này.
- Chủ nhân, đây là trái tim Thí Thần Thú ư?
Trước tiên mở miệng lại là Trọc Thiên Hồng, mặc dù Kim Giáp Thiên Long rất khó chịu, nhưng nó đối với Trọc Thiên Hồng vẫn còn có chút kiêng kị, hung danh Trọc Mệnh Thiên Vĩ không thể thấp hơn nó.
- Cái kia chính là trong tim ẩn chứa tinh huyết, có thể bổ sung huyết khí cùng thọ nguyên sinh linh, còn có thể cải tạo Huyết Mạch vạn linh.
- Cải tạo Huyết Mạch?
Tiêu Phàm thực kinh ngạc, hắn còn chưa nghe nói qua tinh huyết Hồn thú có thể thay đổi Huyết Mạch.
- Thiếu Chủ, Trọc Thiên Hồng nói không sai, bên trong tinh huyết Thí Thần đại nhân ẩn chứa cường đại Thần Tính, Thần Tính có thể tăng lên Huyết Mạch phẩm giai chúng ta, dù là Thiếu Chủ Thần Long Huyết Mạch có lẽ cũng có thể tăng lên một cái phẩm cấp.
Kim Giáp Thiên Long mở miệng nói.
- A?
Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía huyết sắc trái tim, trong mắt cũng có một vòng cực nóng, bất quá cuối cùng vẫn lắc đầu, U Linh Chiến Hồn được chỗ cực tốt, cùng hắn là một dạng.
- Bởi vì Thí Thần đại nhân danh xưng thiên hạ đệ nhất Thần Thú! Hắn là Thần thú thủ hộ Chiến Hồn Đại Lục!
Kim Giáp Thiên Long lại mở miệng nói, trong giọng nói đều là vẻ kính ngưỡng.
- Thiên hạ đệ nhất Thần Thú?
Tiêu Phàm hít một hơi lạnh, thiên hạ đệ nhất cũng không chỉ gọi ra, nhất định là giết ra, khó trách Kim Giáp Thiên Long bọn hắn nhìn thấy Thí Thần Thú sẽ sợ hãi như vậy.
Từ trong giọng nói Kim Giáp Thiên Long, Tiêu Phàm cũng có thể nghe ra nó đối với Thí Thần Thú kính sợ, Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng năm đó Thí Thần Thú uy phong hạng gì.
Con ngươi Trọc Thiên Hồng lại lấp lóe một cái, tựa như muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nói ra.
- Không sai, chính là thiên hạ đệ nhất, vạn năm trước ta từng xa xa gặp qua Thí Thần đại nhân, cho dù năm đó Tu La Điện Chủ cũng không dám cùng giao phong, chỉ là về sau Thí Thần đại nhân vì đối kháng kẻ ngoại lai, vẫn là hi sinh!
Thanh âm Kim Giáp Thiên Long có chút ảm đạm.
- Nó là chết như thế nào?
Tiêu Phàm cau mày, ngưng tiếng nói.
Một đám Hồn thú nhao nhao lắc đầu, hiển nhiên bọn chúng cũng không rõ ràng, chỉ biết rõ việc này cùng kẻ ngoại lai có quan hệ.
- Rống!
Cũng đúng lúc này, gầm lên giận dữ từ nơi không xa truyền đến, vang vọng thật lâu trong không gian huyết sắc.
Sau một khắc, ánh mắt Tiêu Phàm cùng tất cả Hồn Thú không hẹn mà cùng nhìn lại, lại nhìn thấy một đầu Hồn thú đạt đến trên trăm trượng, toàn thân hiện lên hắc sắc ngồi xổm ở hư không, ngửa mặt lên trời gào thét.
Cặp con ngươi đen kịt lộ ra vô tận hung lệ chi ý, vẻn vẹn liếc mắt một cái, một đám Hung Thú liền tựa như hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.
- Tỉnh lại!
Tiêu Phàm một tiếng quát nhẹ, trừ hắn ra, các Hung Thú khác đều cảm giác Ý Thức mơ mơ màng màng.
Nghe được Tiêu Phàm quát như sấm, một đám Hung Thú đều tỉnh táo lại, kiêng kị nhìn quái vật khổng lồ phía xa.
Tất cả mọi người kinh ngạc, quái vật khổng lồ đột nhiên hướng về bọn chúng gào thét mà tới làm bọn chúng dọa cho phát sợ, có mấy đầu Hồn thú càng bị dọa đến ngồi sập xuống đất.
Thật sự là hung danh Thí Thần Thú quá lớn, cho dù là trong lòng Trọc Thiên Hồng cùng Huyết Ma cũng có loại cảm giác sợ hãi.
- Đột phá Thần Phẩm?
Tiêu Phàm lại không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, kinh ngạc nhìn quái vật khổng lồ tới gần, quái vật khổng lồ này không đặc biệt, chính là U Linh Chiến Hồn.
Khi tới gần Tiêu Phàm, U Linh Chiến Hồn gào thét một tiếng, hóa thành một đạo hắc ảnh tiến vào Tiêu Phàm thể nội, cùng lúc đó khí thế Tiêu Phàm tăng vọt.
Một đám Hung Thú nhìn về phía Tiêu Phàm rốt cục khác biệt, liền Thí Thần Thú đều tin phục, bọn chúng thần phục Tiêu Phàm lại tính được gì đây?