Nhìn thấy Vân Khê vội vàng, Tiêu Phàm cũng hiểu rất rõ, khi bản thân hắn xuất hiện ở Sở gia Cổ Thành không phải cũng là nghĩ trước tiên cứu muội muội mình sao?
Vân Phán Nhi mất tích đã qua mấy năm, Vân Khê không lo lắng là không có khả năng.
Ngẫm lại, Tiêu Phàm vẫn là nói ra:
- Vân Khê, kỳ thật việc này ngươi không cần phải gấp, ta không thể xác định nhưng ta tin tưởng, Vân Phán Nhi khẳng định không có nguy hiểm đến tính mạng.
Kỳ thật Tiêu Phàm đã sớm đoán được chỗ Vân Phán Nhi, chỉ là không cách nào xác định mà thôi.
Vân Khê hít sâu một cái, cuối cùng gật đầu, lúc trước Tiêu Phàm đã thuyết phục hắn, nhưng chấp niệm trong lòng hắn quá sâu, cho nên về sau lặng yên không một tiếng động rời đi.
- Đúng, ngươi tại sao lại chạy tới Tây Vực?
Tiêu Phàm lại hỏi.
- Rời Vô Song Thánh Thành, ta cũng không có phương hướng, chẳng có mục tiêu đi tới, liền xuất hiện ở nơi này.
Vân Khê đắng chát cười một tiếng, hắn kỳ thật đã sớm biết rõ bản thân là không có khả năng tìm ra Vân Phán Nhi, chỉ là trong đáy lòng còn ôm một phần hi vọng mà thôi.
- Ngươi yên tâm, sự tình Vân Phán Nhi, ta sẽ nhờ người lưu ý một cái.
Tiêu Phàm nói ra.
- Đa tạ Công Tử, Vân Khê thực sự nợ người quá nhiều.
Vân Khê hơi hơi thi lễ nói.
Tiêu Phàm cứu huynh muội bọn họ không nói, còn mấy lần trợ giúp bản thân, ân tình này Vân Khê cả một đời đều không biết trả như thế nào, hơn nữa bây giờ là càng ngày càng nhiều.
- Nếu như ngươi cảm thấy nợ ta quá nhiều, liền giúp ta làm một việc đi.
Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng cười nói.
- Công Tử mời nói!
Con ngươi Vân Khê sáng lên, trong lòng hắn vẫn muốn hồi báo ân tình Tiêu Phàm, hiện tại vừa vặn có cơ hội.
- Hiện tại ta có một thân phận mà ngươi hẳn không biết, Tu La Điện Chủ, ngươi đã nghe nói qua rồi chứ?
Tiêu Phàm nói ra, con ngươi nhìn chằm chặp Vân Khê, tựa như muốn nhìn thấu Vân Khê.
Vân Khê chỗ nào nghe không hiểu ý tứ Tiêu Phàm, trong nháy mắt trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Phàm.
- Công Tử là Tu La Điện Chủ?
Vân Khê kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, chẳng những không có bất kỳ cái gì sợ hãi, ngược lại tràn đầy kích động, ánh mắt kia liền tựa như lại nhìn thần tượng.
- Không sai.
Tiêu Phàm gật đầu nói.
- Công Tử nói đi, sự tình gì, chỉ cần Vân Khê có thể làm được, nhất định toàn lực mà làm.
Vân Khê vỗ l-ng ngực bản thân bảo đảm nói, có chút không biết làm sao.
Tiêu Linh Nhi bọn hắn lúc trước biết rõ thân phận Tiêu Phàm làm sao không khiếp sợ đâu?
- Vân Khê nghe lệnh, mệnh ngươi làm Đệ Cửu Diêm La Tu La Điện.
Vân Khê hơi hơi kinh ngạc, sau đó đột nhiên quỳ một chân trên đất nói:
- Vân Khê tuân lệnh.
Tiêu Phàm lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Vân Khê, nói:
- Ngươi liền phụ trách sự tình Tây Vực đi, ta nghe nói Tây Vực có không ít Hồn Thú, ngươi tận lực thu phục Hồn Thú gia nhập Đệ Cửu Diêm La điện.
- Vâng, Công Tử!
Vân Khê gật đầu.
- Đã như vậy, ta liền cho ngươi thêm một vật.
Tiêu Phàm đột nhiên đi đến trước người Vân Khê, một chưởng rơi vào trên trán Vân Khê, ngay sau đó, một cỗ Hồn Lực bàng bạc trút vào thể nội Vân Khê.
Sau một lát, bên ngoài thân Vân Khê đột nhiên hiện ra hỏa diễm bàng bạc, sau lưng hắn càng hiện lên một cái Hỏa Diễm Điểu to lớn, chính là Phượng Vĩ Hỏa Ô trước đó.
- Đây không phải Chiến Hồn Phượng Vĩ Hỏa Ô của Tô Lệ sao?
Dịch Bằng kinh ngạc nhìn cái bóng mờ kia, Tiêu Linh Nhi, Sở Phiền cùng Sở Nguyệt mấy người cũng cực kỳ không bình tĩnh.
Chiến Hồn cũng có thể tước đoạt cùng chuyển tiếp? Nếu quả thật là như thế này, chẳng phải người người đều có thể là thiên tài?
Tiêu Phàm không có để ý tới bọn hắn, sau nửa ngày mới thu hồi bàn tay, khi Vân Khê mở ra hai mắt, cảm thụ được tự thân biến hóa, lộ ra thần sắc kinh hãi.
Bất quá không đợi hắn mở miệng, Tiêu Phàm ném cho hắn một mai Ngọc Phù nói:
- Đây là Truyền Âm Ngọc Phù, bên trong nắm giữ Hồn Lực của ta và đệ tứ Diêm La Lãnh Tiếu Nhận, có chuyện gì nói, ngươi tùy thời có thể truyền âm với ta. Mặt khác, ngươi cũng có thể để Lãnh Tiếu Nhận giúp ngươi tìm Vân Phán Nhi, dù sao cũng so với một mình ngươi tìm sẽ nhanh hơn rất nhiều.
- Đa tạ Công Tử, thuộc hạ nhất định không phụ kỳ vọng!
Vân Khê đã kích động không nói nên lời, mặc dù Tiêu Phàm nói để hắn hỗ trợ, nhưng trên thực tế chỉ là để hắn càng thêm thuận tiện tìm Vân Phán Nhi mà thôi.
Có mạng lưới tình báo Tu La Điện so với hắn một người mò kim đáy biển phải cường đại hơn nhiều.
Tiêu Phàm đỡ Vân Khê dậy, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, hai đạo thân ảnh hiển hiện, lại là Thượng Cổ Huyết Ma Viên cùng Quỷ Độc Ma Hạt, cảm nhận được khí tức hai đại Hồn Thú cường đại, Vân Khê lộ ra vẻ kinh hãi.
- Huyết Ma, Ma Hạt, đây là Vân Khê, các ngươi đi theo bên người Vân Khê bảo hộ an nguy hắn, thuận tiện thu phục Hồn Thú Tây Vực.
Tiêu Phàm trầm giọng nói.
- Vâng, Thiếu Chủ!
Hai đại Hồn Thú gật đầu.
Vân Khê hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, kinh ngạc nói:
- Công Tử, bọn chúng đều là Cửu Giai đỉnh phong?
- Nói cho đúng, rất nhanh liền sẽ là Thần Giai.
Tiêu Phàm cười gật đầu:
- Làm sao, không có lòng tin?
- Công Tử yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Vân Khê hết sức nghiêm túc nói, nói đùa cái gì, bên người nắm giữ hai đầu Thần Thú, nếu như liền điểm ấy sự tình đều xử lý không tốt thì thực sự là vô năng.
Tiêu Phàm lại cười nhạt một tiếng, Tây Vực thật ra là một vực hắn coi trọng nhất, bởi vì Hồn Thú nơi này đông đảo, chỉnh thể thực lực tại Cửu Vực đều xem như ba vị trí đầu.
Hắn không cách nào tưởng tượng, nếu như có thể đem Hồn Thú Tây Vực đều tụ tập ở cùng một chỗ, cỗ lực lượng kia đáng sợ đến cỡ nào.
- Tốt, chúng ta cũng nên rời đi.
Tiêu Phàm hít sâu một cái, hắn bây giờ còn có một việc trọng yếu nhất cần hoàn thành, chính là tiến về Lưu Ly Thánh Đảo cứu Tiểu Ma Nữ.
- Công Tử, ngươi có phải có cái gì lo nghĩ hay không, nói ra có lẽ mọi người có thể thay ngươi giải hoặc.
Vân Khê nhìn mặt mà nói chuyện bản lĩnh ngược lại là không kém.
- Đúng vậy ca ca, những ngày qua ta xem ngươi một mực đang lo lắng cái gì.
Tiêu Linh Nhi cũng hỏi, nàng rất sớm đã muốn hỏi Tiêu Phàm, nhưng lại không biết mở miệng làm sao.
Tiêu Phàm cũng không đem hi vọng ký thác trên người bọn hắn, bất quá vẫn hỏi:
- Các ngươi có biết Lưu Ly Thánh Đảo ở phương nào không?
- Lưu Ly Thánh Đảo? Chưa nghe nói qua.
Tiêu Linh Nhi lắc đầu, Dịch Bằng cùng Sở Nguyệt cũng không biết.
- Công Tử, là Hồn Tộc Lưu Ly Thánh Đảo?
Vân Khê đột nhiên nói ra.
- A, ngươi biết?
Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, hắn đối với Vân Khê thực sự là lau mắt mà nhìn, liền trong trí nhớ Tu La Truyền Thừa Đệ Thập Trọng đều không có ghi lại vị trí cụ thể Lưu Ly Thánh Đảo,Vân Khê vậy mà nghe nói qua.
- Cụ thể ta cũng không biết, ta chỉ biết rõ Lưu Ly Thánh Đảo phía trên Đông Hải, khả năng cũng là một chỗ Cổ Địa đặc thù.
Vân Khê lắc lắc đầu nói.
Sắc mặt Tiêu Phàm vừa nhảy, thật chẳng lẽ không ai biết rõ vị trí Hồn Tộc Lưu Ly Thánh Đảo sao?
- Công Tử, chúng ta không biết, nhưng ta biết có hai người khẳng định biết rõ.
Vân Khê lại mở miệng nói, ngữ khí thập phần chắc chắn.
- Ai?
Tiêu Phàm không cần nghĩ ngợi hỏi.
- Vô Song Thánh Thành Đường Bất Tứ!
Vân Khê nói ra:
- Hai người danh xưng Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ, Thiên Lý Nhãn, một người nhìn hết thế gian, Thuận Phong Nhĩ, một tai nghe tận chuyện thiên hạ, lúc trước ta muốn biết rõ nơi Phán Nhi, đi tìm kiếm hai người, bất quá lại không tìm ra.
- Đường Bất Tứ?
Tiêu Phàm cau mày, hắn cảm giác tựa như ở đâu nghe nói qua cái tên này, nhưng vô luận như thế nào đều nhớ không nổi.
- Không sai, hai người tên kêu Đường Bất Tam, Đường Bất Tứ, hai người đều là Nhất Vấn Thiên Kim, hỏi một vấn đề chí ít cần 1 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch.
Vân Khê còn nói thêm.
- Nhất Vấn Thiên Kim Đường Bất Tứ?
Tiêu Phàm đột nhiên lóe qua một cái ý niệm trong đầu, hắn rốt cục biết rõ Đường Bất Tam cùng Đường Bất Tứ.