Tiêu Phàm nhìn chằm chằm hắc sắc thư tịch trong tay Tô Họa, cau mày một cái, hắc sắc thư tịch nhìn qua như sổ sách, xung quanh lạc ấn lấy đường vân mạ vàng, cho người ta một loại cảm giác thập phần huyền diệu, rườm rà.
Nhìn kỹ, bên trên sách viết ba chữ lớn —— Thiên Sách Bộ!
Ba chữ không biết dùng cái gì viết mà thành, lúc Tiêu Phàm cố ý dùng Hồn Lực bắt, ba chữ lại bỗng biến mất không thấy gì nữa, quả thực là thập phần quỷ dị.
- Thiên Sách Bộ?
Tiêu Phàm buồn bực, trong đầu trong nháy mắt lóe qua một đoạn tin tức, đó là đến từ tin tức Tu La Truyền Thừa.
Thiên Sách Bộ, chí bảo Thiên Cơ Môn, ẩn chứa Thời Gian Áo Nghĩa, có thể ký kết khế ước Thiên Đạo, kết nối Khế Ước Giả Mệnh Cách, một khi ký kết, không cách nào cự tuyệt, nếu không sẽ gặp Thiên Đạo phản phệ.
Tin tức bên trong Tu La Truyền Thừa thập phần sơ lược, nhưng thần sắc Tiêu Phàm lại vô cùng ngưng trọng, Thiên Cơ Môn, môn phái này hắn chưa từng nghe nói qua, cho dù là bên trong Tu La Truyền Thừa cũng chỉ là rải rác mấy lời.
Thiên Cơ Môn, Thượng Cổ Tông Môn, tồn tại lịch sử lâu đời, vạn năm trước biến mất, Chiến Hồn Đại Lục lại không bất kỳ tung tích nào có thể tìm ra.
Trước kia Tiêu Phàm không tin cái gì lời thề, nhưng nhìn Thiên Sách Bộ, Tiêu Phàm đã có loại cảm giác đặc thù, lời thề này tuyệt đối không thể nói đùa.
- Được!
Tiêu Phàm cuối cùng gật đầu, chỉ thiên thề nói:
- Tiêu Phàm ta thề, chỉ cần Tô Họa nói cho ta biết phương pháp tiến vào Lưu Ly Thánh Đảo, để cho ta thành công đến Lưu Ly Thánh Đảo, ta liền vì nàng lấy 100 Mệnh Nguyên Châu, nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt, tu vi vĩnh thế không tiến thêm!
Vừa dứt lời, mi tâm Tiêu Phàm một vệt sáng bắn ra, trong nháy mắt bắn vào bên trong Thiên Sách Bộ trong tay Tô Họa, chớp mắt, Tiêu Phàm cảm giác mình cùng Thiên Sách Bộ sinh ra liên hệ nào đó.
Bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt, cỗ liên hệ biến mất, Tiêu Phàm lại kinh hãi không hiểu.
Cái đồ vật này thật có thể trói buộc thệ ước?
Nếu như có thể được Thiên Sách Bộ, lại có ai dám vi phạm lời thề đây?
Đương nhiên, đây cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, nếu như Thiên Sách Bộ là ở trong tay người khác, Tiêu Phàm có lẽ còn sẽ động chút tâm tư, nhưng Tô Họa là thê tử Lô Chiến, Tiêu Phàm tự nhiên không có ý tứ đoạt tới.
- Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết.
Tiêu Phàm nói ra, hắn ngược lại không sợ bị Tô Họa tính toán, chỉ cần bản thân hoàn thành hứa hẹn này liền có thể bình an vô sự, Tiêu Phàm chỉ là vội vàng tiến vào Lưu Ly Thánh Đảo mà thôi.
Tô Họa gật đầu, tiện tay ném cho Tiêu Phàm một khối Ngọc Phù nói:
- Phương pháp tiến vào Lưu Ly Thánh Đảo ở bên trong Ngọc Phù này, ngươi có thể đi.
Tiêu Phàm tiếp nhận Ngọc Phù, sau đó Hồn Lực rót vào Ngọc Phù Ngọc Phù bên trong, sau đó hướng về phía Tô Họa cùng Vân Phán Nhi hơi hơi gật đầu, Tiêu Phàm liền quay người rời đi
Mấy tức sau, Tiêu Phàm liền không thấy tăm hơi, cũng đúng lúc này, sắc mặt Tô Họa trong nháy mắt trắng bệch.
- Phốc!
Phun ra một ngụm máu tươi, thân thể Tô Họa như nhũn ra, ngã thẳng xuống mặt đất, Vân Phán Nhi vội vàng vịn Tô Họa, lo lắng nói:
- Sư tôn, ngươi làm sao vậy?
Tô Họa lại tựa như không nghe thấy Vân Phán Nhi nói, con ngươi nàng nhìn chằm chặp phương hướng Tiêu Phàm rời đi, con ngươi kịch liệt run rẩy, run giọng nói:
- Hắn lại là Vô Mệnh Chi Nhân!
- Vô Mệnh Chi Nhân? Tiêu đại ca là Vô Mệnh Chi Nhân?
Vân Phán Nhi cũng trợn to hai mắt, trong mắt đều là vẻ khó tin, nhìn về phía Tô Họa nói:
- Sư tôn, ngươi không phải nói loại người này hầu như không tồn tại sao?
- Không sai, loại người này trên lý luận là không tồn tại, nhưng Thiên Sách Bộ sẽ không sai, cho dù là Thiên Hữu Chi Nhân cũng khó trốn Thiên Sách Bộ bắt Mệnh Cách! Chỉ có Vô Mệnh Chi Nhân mới có thể làm cho ta nhận phản phệ!
Tô Họa thập phần khẳng định gật đầu, vẫn như cũ nhìn qua phương hướng Tiêu Phàm rời đi đờ ra.
- Nói cách khác, Thiên Sách Bộ trói buộc không được lời thề của Tiêu đại ca?
Vân Phán Nhi hỏi, chỗ sâu đáy mắt lại lóe qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
- Ngươi cũng muốn liên quan đến hắn sao?
Tô Họa hung hăng trừng Vân Phán Nhi một cái.
- Sư tôn, Phán Nhi không dám.
Vân Phán Nhi vội vàng cúi đầu, nhưng trong lòng nàng lại thật hy vọng Tiêu Phàm vô câu vô thúc.
- Phán Nhi, không phải vi sư trách cứ ngươi, mà là ngươi cũng nên biết rõ cấm kỵ Thiên Nhân Tộc chúng ta, ngươi nếu không muốn bọn hắn chết, tận lực cách bọn hắn xa một chút, cả ca ca Vân Khê ngươi.
Ngữ khí Tô Họa mềm nhũn, nhìn thấy bộ dáng Vân Phán Nhi, trong lòng lại có chút không đành lòng.
Dù sao, Vân Phán Nhi mới không đến 20 tuổi, làm sao có thể một cái liền vứt bỏ tất cả đâu?
- Sư tôn, Phán Nhi biết rõ.
Vân Phán Nhi hít sâu một cái, sau đó lại nói:
- Đúng rồi, sư tôn, Vô Mệnh Chi Nhân thực sự là người không có Mệnh Cách sao? Ta cảm giác thể nội Tiêu đại ca vẫn có khí tức Mệnh Cách mà.
- Ta cũng không rõ ràng, theo lý thuyết loại người này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bất quá trên người hắn quả thật có khí tức Mệnh Cách, hơn nữa cực kỳ nặng nề.
Thần sắc Tô Họa cũng trở nên có chút phức tạp.
Từng ấy năm tới nay như vậy, còn chưa bao giờ có người nàng xem không thấu, Tiêu Phàm là kẻ duy nhất.
- Vậy hắn tiến về Lưu Ly Thánh Đảo thực sẽ có đại kiếp nạn sao? Đã có đại kiếp nạn, tại sao sư tôn lại để cho hắn lấy Mệnh Nguyên Châu?
Vân Phán Nhi lại nhịn không được hỏi.
Nàng xác thực nghi hoặc, nếu Tô Họa cho rằng Tiêu Phàm đại nạn sắp tới, tại sao cùng hắn đạt thành thệ ước đây, dù sao, Tiêu Phàm có thể còn sống trở về hay không còn chưa nhất định.
- Bất luận cái gì đều có thể biến đổi, tương lai hắn vi sư cũng nhìn không thấu, sở dĩ nói hắn đại kiếp sắp tới là bởi vì hắn muốn đi trước Lưu Ly Thánh Đảo.
Tô Họa lắc lắc đầu nói.
- Sư tôn là đang lừa hắn? Sư tôn thứ tội, đồ nhi thất ngôn!
Vân Phán Nhi kinh ngạc nhìn Tô Họa, biết rõ chính mình nói sai, lại vội vàng che miệng.
- Cũng không phải gạt hắn, mà là Thiên Địa đại kiếp sắp tới, Tu La Nhất Mạch không thoát được.
Tô Họa lại lắc lắc đầu nói, nhìn thấy Vân Phán Nhi còn chuẩn bị nói cái gì, Tô Họa lại nói:
- Phán Nhi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không cần lưu ở chỗ này.
- Sư tôn!
Vân Phán Nhi biến sắc, trực tiếp quỳ xuống dưới, bất quá vô luận nàng dùng lực như thế nào, đều quỳ không xuống, chỉ thấy một cỗ đại lực kéo lấy nàng hướng về bên ngoài bay đi.
Trong hư không truyền đến thanh âm Tô Họa:
- Thiên Nhân Tộc đều cần hồng trần luyện tâm, chờ ngươi đạt tới cảnh giới vi sư bây giờ lại trở lại nơi đây.
Lại nói Tiêu Phàm rời đi, hắn trước tiên trở lại Diệp phủ, bàn giao vài câu liền mang Tiểu Kim bọn hắn rời đi.
Tiêu Phàm hiện tại chỉ muốn lập tức tiến về Lưu Ly Thánh Đảo, cũng ngay khi bọn hắn rời đi Vô Song Thánh Thành, hư không đột nhiên bỗng nhiên rung rung
Ngay sau đó, vô số hào quang trùng thiên như sóng nước hướng về bốn phía bập bềnh, lúc này, hư không đột nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy rộng lớn, đem hào quang đầy trời nuốt vào.
Cũng đúng lúc này, Vô Song Thánh Thành rộng lớn hiển lộ mà ra, hướng về bên trong vòng xoáy khổng lồ kích xạ đi, càng đổi càng nhỏ, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất.
- Công Tử, đây là?
Dịch Bằng bọn hắn kinh hãi nhìn phía xa, hoàn toàn mắt trợn tròn, Vô Song Thánh Thành chẳng lẽ biến mất sao?
Tiêu Phàm cau mày một cái, ngắm nhìn không trung, nhìn qua có chút khó chịu, giải phong ký ức Tu La Truyền Thừa Đệ Thập Trọng Tiêu Phàm biết rõ, Vô Song Thánh Thành là thuộc về Tu La Điện.
Vài ngàn năm trước nơi này cũng không phải là kêu Vô Song Thánh Thành, mà gọi là Tu La thành, hơn nữa so với hiện tại còn mênh mông hơn rất nhiều, cái tên Vô Song Thánh Thành này là ngàn năm trước mới xuất hiện.
- Vô Song Thánh Thành, cuối cùng vẫn là địa bàn của Tu La Điện.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong mắt lóe lên một vòng sắc bén, trong lòng trầm ngâm nói.
Khi Tiêu Phàm bọn hắn soi mói, Vô Song Thánh Thành chậm rãi bị vòng xoáy kia thôn phệ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
- Đi thôi.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, lách mình liền hướng lấy phương Đông lao đi.