Vô Thượng Sát Thần

Chương 1479: Không Có Việc Gì Thì Giết Người



Tầm nửa ngày sau, Tiêu Phàm bọn hắn xuất hiện ở cửa ra vào một tòa Đế Đô, cửa ra vào điêu khắc mấy chữ lớn cứng cáp hữu lực, Thiên Nam Đế Đô!

- Điện Chủ, chính là tòa thành thị này, bên trong có một cứ điểm Diêm La Phủ, chúng ta vào hay không?

Diệp Trường Sinh mặt không chút thay đổi nói.

Diêm La Phủ kém chút giết Diệp Thiên Tuyết, hắn đối với Diêm La Phủ là hận thấu xương, hận không thể lập tức đi hang ổ Diêm La Phủ, trực tiếp đem Phủ Chủ Diêm La Phủ làm thịt.

- Nếu gặp được, vậy liền diệt đi.

Tiêu Phàm nhàn nhạt gật đầu, hắn mặc dù không muốn cố ý đi tiểu thành thị tìm Diêm La Phủ gây phiền phức.

Nhưng bây giờ gặp được làm sao có thể bỏ lỡ đây, đây cũng là cho người chết một cái công đạo.

Nói xong, Tiêu Phàm dẫn đầu đi vào, vừa đi mấy bước, dư quang lại quét về phía một cái góc, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Chờ mấy người tiến vào Thiên Nam Đế Đô lại có mấy đạo thân ảnh long đong vất vả mệt mỏi chạy đến, lúc này, bên trong xó xỉnh tường thành, một tên ăn mày hướng về phía bọn hắn gật đầu.

- Lại còn dám trắng trợn tiến vào Thiên Nam Đế Đô, thật coi Diêm La Phủ ta là chưng bày sao?

Trong đó một nam tử áo bào xanh khôi ngô lạnh lùng cười nói.

- Dạng này không phải càng tốt sao, bọn hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, giết bọn hắn liền dễ dàng hơn rất nhiều.

Một nam tử cao gầy âm hiểm cười nói.

- Đi thôi, buổi tối hôm nay làm chút thuốc để bọn hắn thoải mái một cái.

Nam tử áo bào xanh gật đầu, sau đó dẫn đầu hướng về trong cửa thành đi đến.

Cũng ngay khi mấy người biến mất, trong đống loạn thạch đột nhiên nhảy nhót ra một cái Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu nhe răng cười một tiếng, sau đó hóa thành một đống bột mịn.

Giờ phút này Tiêu Phàm bọn hắn đã ngồi trong một gian quán rượu, đột nhiên, khóe miệng Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

- Tiêu lão đại, ngươi lại âm hiểm cười cái gì?

Thạch Thánh cổ quái nhìn Tiêu Phàm nói.

- Khẳng định không phải chuyện tốt.

Sở Phiền bĩu môi, hắn đối với Tiêu Phàm dù sao cũng hơi biết, mỗi lần Tiêu Phàm cười tà, khẳng định có người phải xui xẻo.

Diệp Trường Sinh lại cau mày một cái, thử hỏi:

- Điện Chủ, chẳng lẽ?

Tiêu Phàm gật đầu, sau đó cười cười nói:

- Mọi người nên ăn một chút, nên uống một chút, một tháng hảo hảo buông lỏng một chút, không có việc gì thì giết người, sau một tháng, mang các ngươi đi làm một trận lớn.

Không có việc gì thì giết người? Khóe miệng mấy người giật một cái, giết người vốn là một việc rất khó chịu, đến trong miệng Tiêu Phàm lại biến hài lòng như thế.

Bất quá mấy người sớm đã nhìn lắm thành quen, đối với Tiêu Phàm mà nói đi giết mấy người bình thường thật đúng là cực kỳ thưa thớt, bởi vì người muốn giết bọn hắn quá nhiều.

Ăn uống no đủ, mấy người ở lại một gian khách sạn, đêm đó có mấy đạo bóng đen lấp lóe, xuất hiện ở bên ngoài phòng trọ Tiêu Phàm bọn hắn.

Thạch Thánh cùng Sở Phiền hai tiểu gia hỏa nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lúc này, một cây gậy trúc nhỏ từ trong khe cửa đưa vào, Thạch Thánh cười âm hiểm một tiếng, dẫn đầu xông lên, trực tiếp một hơi hướng về phía cây gậy trúc nhỏ mạnh mẽ thổi.

- A!

Một đạo tiếng kêu thảm thiết truyền đến, trong nháy mắt kinh động không ít người, Sở Phiền cùng Thạch Thánh hai người bỗng nhiên biến mất trong phòng, truy theo.

Bất quá mấy tức về sau, từng đạo từng đạo bóng đen bị đ-ng trở về, chính là mấy người ở cửa thành truy tung Tiêu Phàm bọn hắn, cuối cùng rơi xuống đất là Tiểu Kim.

Nam tử áo bào xanh giờ phút này sắc mặt biến thành màu đen, toàn thân bốc lên hắc khí, thân thể cũng bắt đầu hư thối lên, con ngươi cừu hận lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm bọn hắn.

Rất hiển nhiên, kẻ vừa phóng độc chính là hắn, bất quá lại bị Thạch Thánh một hơi đem khí độc thổi vào trong bụng hắn, còn chưa kịp ăn giải dược liền bị Tiểu Kim đánh trở về.

Bọn hắn thực sự nghĩ không ra Tiêu Phàm một nhóm là như thế nào phát hiện bọn hắn, nếu như bọn hắn biết Tiêu Phàm không chỉ là Tu La Điện Chủ, còn là một Hồn Điêu Sư, đoán chừng sẽ không tự tin như thế.

- Ta nhổ vào, ba Chiến Thánh cảnh trung kỳ, hai Chiến Thánh cảnh hậu kỳ liền muốn đến giết chúng ta, Diêm La Phủ cũng quá xem trọng người mình.

Sở Phiền khá là phẫn hận nói.

Thạch Thánh lại trực tiếp xì một ngụm đàm, trong mắt đều là vẻ khinh thường.

- Giết đi, đừng quấy rầy ta đi ngủ.

Lúc này, thanh âm Tiêu Phàm từ trên giường truyền đến.

Kỳ thật hắn cũng không phải đang ngủ, ban đêm, tám cỗ Linh Hồn phân thân, bốn cỗ lĩnh ngộ Hồn Văn, mà bốn cỗ khác thì là đang dung hợp chiến kỹ cùng công pháp bên trong Tu La Truyền Thừa.

Đột phá Chiến Thần cảnh nhất định phải nắm giữ Vô Tận Chiến Quyết Đệ Thập Trọng, cho đến bây giờ Tiêu Phàm cũng vẻn vẹn hoàn thành không đến một phần mười mà thôi.

Hơn nữa còn đang không ngừng cân nhắc cùng hoàn thiện, hắn muốn kết hợp tiền nhân tâm đắc, lĩnh ngộ ra Đệ Thập Trọng Vô Tận Chiến Quyết hoàn mỹ nhất, đánh xuống nền móng vững chắc nhất.

- Giết? Không hỏi bọn họ cái gì sao?

Sở Phiền buồn bực nói, thật chẳng lẽ như Tiêu Phàm trước đó nói, không có việc gì thì giết người?

Những sát thủ Diêm La Phủ cũng mắt trợn tròn, bọn hắn nguyên bổn đã chuẩn bị tự sát.

Nhưng bọn hắn không nghĩ tới, Tiêu Phàm có vẻ như cũng không có ý tứ bức cung bọn hắn, bất quá chính là bởi vì như thế, bọn hắn mới cảm giác toàn thân rét run.

- Phốc phốc!

Không đợi Sở Phiền lấy lại tinh thần, Tiểu Kim đột nhiên tại chỗ biến mất, móng vuốt vung lên, thân thể mấy người bỗng nhiên xé nát mà ra, hóa thành huyết vũ tiêu tán trên không trung.

Ngay sau đó, Tiểu Kim phun ra một đạo Hàn Khí, những huyết vụ trong nháy mắt đông kết thành từng khỏa huyết sắc hàn băng óng ánh trong suốt, dị thường yêu diễm.

Sở Phiền bọn hắn mắt trợn tròn, không nghĩ tới Tiểu Kim sát phạt quả đoán như thế, mấy sát thủ chết cũng không nghĩ tới bản thân chết dứt khoát như vậy.

- Nghỉ ngơi thật tốt đi, đây vẻn vẹn chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Thanh âm Tiêu Phàm vang lên, đám người hơi hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Tiêu Phàm đã sớm biết có người tới giết bọn hắn.

Mấy ngày tiếp theo, mấy người đi dạo Thiên Nam Đế Đô, ăn uống no đủ, đem cứ điểm Diêm La Phủ xem xét.

Tiêu Phàm đọc ký ức Huyết Vô Thường, tự nhiên biết rõ Diêm La Phủ phân bố cứ điểm, mặc dù bọn hắn thường xuyên biến hóa vị trí, nhưng Tiêu Phàm vẫn rõ ràng.

Ngày thứ tư, Tiêu Phàm bọn hắn rời đi Thiên Nam Đế Đô, đi đến một cái thành thị khác, mấy người ngẫu nhiên lấy một chút thịt rừng, ngẫu nhiên truy đuổi Hồn Thú, thời gian trôi qua thực hài lòng.

Bọn hắn căn bản không có một chút cảm giác khẩn trương, hoàn toàn không để ý tu sĩ Diêm La Phủ truy sát, qua mấy ngày đều sẽ có một nhóm người chết trong tay bọn hắn.

Chính như Tiêu Phàm nói, bọn hắn không có việc gì liền giết người, bất quá chết người đều là người muốn giết bọn hắn.

Bất quá, bọn hắn tại một nơi ngây ngốc không quá ba ngày thì sẽ rời đi, thời gian này Tiêu Phàm nói rất chính xác, mỗi lần đều có thể tránh cường giả chân chính của Diêm La Phủ, về phần người bình thường, sao có thể là đối thủ Tiêu Phàm bọn hắn.

Một tháng rất nhanh liền qua, Tiêu Phàm bọn hắn trằn trọc tầm mười tòa thành trì, thuận tiện diệt mười cứ điểm, việc này truyền vào trong tai Diêm La Phủ cao tầng, tất cả mọi người đều tức giận vô cùng.

Đáng tiếc, Tiêu Phàm bọn hắn ít người, tu sĩ Diêm La Phủ căn bản là truy không kịp bọn hắn, phàm là tu sĩ Chiến Thánh cảnh phái ra ngoài, cho tới bây giờ không có một ai còn sống trở về.

- Điện Chủ, hơn một tháng chúng ta chẳng lẽ còn đi dạo tiếp?

Diệp Trường Sinh không biết Tiêu Phàm đang suy nghĩ gì, đây quả thực là lãng phí thời gian.

Hắn còn nhớ kỹ, Tiêu Phàm trước đó nói qua một tháng, hiện tại đã vượt qua mấy ngày.

- Không sai biệt lắm.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong mắt phóng tinh quang, sát khí bắt đầu tràn ngập.

Gần trong nháy mắt, Tiêu Phàm liền tựa như biến thành một người khác, trước đó vẫn là văn sĩ nho nhã, hiện tại chính là một tên sát thần, làm đám người cảm giác có chút mộng ảo.

- Chúng ta đi đâu?

Sở Phiền một bộ cao hứng bừng bừng, Thạch Thánh cũng chiến ý tăng vọt.

- Mục tiêu, Thần Binh Thánh Thành.

Tiêu Phàm lạnh lùng nói ra mấy chữ.

Lục Đạo