Oanh một tiếng, một ngọn núi bắn bay, tiếng ầm ầm không dứt, bụi bặm đầy trời, chỉ thấy một đạo thân ảnh to lớn từ mặt đất bay vụt lên.
Lờ mờ có thể nhìn thấy phía dưới thân ảnh có một đạo bóng người cực kỳ nhỏ bé, một cước một cước đá vào phía trên thân hình khổng lồ.
Nếu để cho người khác nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc không ngừng, bóng người rành rành nhỏ bé như thế nhưng lực lượng lại kinh người.
- Chết!
Một tiếng quát lạnh từ trong miệng bóng người truyền ra, lập tức hắn một cước dẫm lên hư không, hư không đều bị một cước này đá nát, có một vòng sáng hình tròn to lớn hướng về tứ phương khuếch tán đi, đem hư không cắt thành hai nửa.
Ngay sau đó, cả người như tiễn rời dây cung bắn ra, tốc độ không thể tưởng tượng, dường như sấm sét đá vào phía trên cái đầu khổng lồ.
- Ngao ô ~
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, chỉ thấy đầu quái vật khổng lồ đột nhiên nổ tung, hóa thành huyết vụ đầy trời tiêu tán trên không trung.
Thân thể khổng lồ hướng về hư không rơi xuống, một tòa núi nhỏ bỗng nhiên bị nện thành đất bằng.
Mà đạo bóng người kia liền giống như yến, vững vàng rơi vào phía trên một gốc cổ thụ, tóc trắng bay lên, đứng chắp tay, ánh mắt sắc bén giống như hai thanh tuyệt thế thần kiếm.
Người này không phải ai khác mà là Tiêu Phàm, qua mấy canh giờ ác chiến, vài đầu Hồn Thú cuối cùng vẫn bị hắn giải quyết.
Trong quá trình chiến đấu, Tiêu Phàm lấy tốc độ đáng sợ trưởng thành, tu luyện cùng lĩnh ngộ chiến kỹ dĩ vãng đều hiển hiện trong đầu hắn, hơn nữa tất cả trong chiến đấu đều thi triển ra đến.
So với chiến kỹ đã từng thi triển, Tiêu Phàm hiện tại thành thạo hơn quá nhiều, hoàn toàn đến cấp độ lô hỏa thuần thanh.
Trong đầu hắn một mực hồi tưởng lại một khắc Túy Ông trước khi chết, một người, chân chính cường đại không nhất định phải dựa vào chiến kỹ, mà là đối với tự thân tu luyện.
Tâm, thân cả hai không thể thiếu một, có một khỏa tâm cường đại mới có thể không sợ cường giả, dũng cảm tiến tới, có một bộ thể phách cường tráng mới có thể khinh thường cùng giai, vượt giai chiến đấu.
Nhìn mấy cỗ thi thể mặt đất, thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, hắn thấy Dị Tộc cũng không gì hơn cái này, chí ít bọn hắn cũng có máu có thịt, có thể giết chết.
- Bọn hắn đến từ bên ngoài Tinh Không Cổ Lộ, chẳng lẽ thế giới kia thực cường đại nhiều như vậy sao?
Nội tâm Tiêu Phàm lại một lần tự hỏi bản thân, việc này khiến hắn tràn ngập hiếu kỳ cùng khát vọng.
Bất quá hắn biết, muốn thấy được thế giới rộng lớn hơn, còn có một đạo cửa ải lớn phải xông vào, chính là sống sót bước vào Tinh Không Cổ Lộ.
Thu liễm tâm thần, Tiêu Phàm nhanh chóng hướng về nơi xa chạy như điên, so với trước hoàn toàn không phi hành, hiện tại tốc độ Tiêu Phàm đã nhanh hơn không ít.
Hắn giống như yến, phía trên dãy núi nhẹ nhàng điểm một cái, dường như Viên Hầu thả người nhảy lên vượt qua mấy dặm.
Ở chỗ này hắn chỉ có thời gian ba năm, ba năm này làm sao vượt qua, Tiêu Phàm đã có dự định.
Hắn không muốn ở chỗ này bế quan tu luyện, đối với hắn mà nói, bế quan chỉ lãng phí thời gian mà thôi, hắn nắm giữ Linh Hồn phân thân hoàn toàn có thể dùng nhiều hơn người khác.
Tiêu Phàm cần là giết chóc bất tận, diệt những Dị Tộc này, hắn không có bất kỳ gánh nặng trong lòng.
Có lẽ, đây cũng là dự tính ban đầu của Bắc Lão, để Tiêu Phàm ở nơi này trong năm tháng vạn năm trước, ma luyện một khỏa Sát Lục Chi Tâm.
Tu La Điện Điện Chủ lịch đại đều là đại sát khí Chiến Hồn Đại Lục, Tiêu Phàm cũng không ngoại lệ, hắn cũng tất nhiên sẽ trở thành đại sát khí của Chiến Hồn Đại Lục.
Mấy canh giờ sau, Tiêu Phàm rốt cục lần nữa nhìn thấy mấy đầu Hung Thú khác, khí thế so với vài đầu lúc trước còn cường đại hơn mấy phần.
Bất quá, lại cường đại như thế nào thì bọn chúng vẫn chỉ là Cửu Giai đỉnh phong, đối với Tiêu Phàm mà nói hoàn toàn tốt, dạng lực lượng này có thể chậm rãi rèn luyện hắn.
Tầm nửa ngày sau, Tiêu Phàm lần nữa chém giết vài đầu Hung Thú, bất quá bản thân hắn cũng chẳng tốt đẹp gì, máu me khắp người, đau đớn khó nhịn.
Loại cảm giác này quá chân thực, hơn nữa không có Đan Dược, không có Hồn Thạch, hắn nhất định phải dựa vào lực lượng bản thân khôi phục thân thể.
Lúc Tiêu Phàm ngồi xếp bằng khôi phục thương thế lại có mấy đầu Hung Thú vọt tới, tựa như căn bản không cho Tiêu Phàm cơ hội thở dốc, chỉ muốn diệt giết nó.
Ứng phó những Hồn Thú này, Tiêu Phàm dù là bị trọng thương cũng không có lui ra phía sau nửa bước, trong lòng chỉ có một chữ: Giết!
Hắn muốn giết tận Dị Tộc!
Hắn muốn giết đến thiên hôn địa ám!
Hắn muốn giết lãng lãng càn khôn!
Giết! Giết! Giết!
Đây chú định là một con đường đầy xương và máu, lúc chém giết vài đầu Hung Thú xong, thân thể Tiêu Phàm đã lung lay sắp đổ.
Hắn máu me khắp người, tâm thần, Hồn Lực tiêu hao cực lớn, tựa như tùy thời có thể ngã xuống.
Tiêu Phàm kéo lấy bước chân trầm trọng, cưỡng ép nhịn xuống thống khổ trên người, mở mí mắt đã mệt rã rời ra, cố không cho bản thân ngủ.
Hắn sợ bản thân sau khi tỉnh lại sẽ ly khai mảnh thời không Thiên Địa này, hắn không muốn lãng phí tâm huyết Bắc Lão.
Đương nhiên, Tiêu Phàm càng không muốn bỏ qua cơ hội ma luyện sát tâm, rèn luyện Sát Lục Ý Chí.
Rất nhanh đã qua nửa tháng, Dị Tộc chết ở trên tay Tiêu Phàm đã đếm không hết, hắn sớm đã là một huyết nhân, trên người kết thành huyết sắc u cục thật dày.
Thời gian nửa tháng, Tiêu Phàm đối với chiến kỹ lĩnh ngộ cũng đạt tới một cấp độ mới, Thất Phẩm Bát Phẩm Chiến Kỹ hạ bút thành văn.
Dù là Cửu Phẩm, Tiêu Phàm cũng có thể tuỳ tiện thi triển, chỉ là chiến kỹ bình thường đối với Tiêu Phàm mà nói đã không có quá nhiều giá trị.
Cửu Phẩm Chiến Kỹ có mạnh hơn cũng không thể nào là đối thủ Thần Phẩm Chiến Kỹ, một khi đột phá Chiến Thần cảnh, Cửu Phẩm Chiến Kỹ cũng không có quá nhiều giá trị.
Nhưng thứ một người tự thân lĩnh ngộ lại có thể theo cảnh giới biến hóa mà không ngừng mạnh lên, liền tựa như Tiêu Phàm đối với lĩnh ngộ Kiếm Đạo.
- Sát Thần Chi Lộ, chú định phải cô tịch.
Tiêu Phàm nhìn mấy cỗ thi thể dưới chân, thở dài một hơi nói.
Theo thời gian đưa đẩy, cô độc cùng sợ hãi chậm rãi lượn lờ trong lòng, bất quá lại không làm gì được Tiêu Phàm, phải biết, Tịch Tĩnh Hải cũng không đánh gục được hắn.
Sau ba tháng, con ngươi Tiêu Phàm trở nên vô cùng băng lãnh, không có bất cứ tia cảm tình nào, theo giết chóc gia tăng, lệ khí Tiêu Phàm cũng tăng lên.
Hắn tựa như đang phát tiết, cũng giống như đang báo thù, nhưng tất cả những thứ này với hắn mà nói đã không trọng yếu.
Lúc cảm nhận được ba cỗ khí thế siêu cấp khủng bố bức tới, Tiêu Phàm chết lặng, trên mặt rốt cục lộ ra một vòng ý cười, dù chủ nhân là ba cỗ khí thế là Thần Giai tu vi hắn cũng không có bất kỳ sợ hãi gì, cầm một thanh kiếm gỗ trong tay nghênh đón.
Lúc ba con Hung Thú Thần Giai sơ kỳ ngã xuống dưới chân hắn, Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, trong mắt phóng quang mang khát máu.
Ánh mắt này nếu để cho người khác nhìn thấy nhất định sẽ sợ hãi vô cùng, ai cũng sẽ không nghĩ tới mắt người vậy mà có thể đáng sợ như vậy.
Một năm sau, Tiêu Phàm đã như một cái xác không hồn, y phục trên người rách mướp sớm đã biến thành vải, mái tóc óng ánh trong suốt màu trắng cũng bị nhuộm thành huyết sắc, nhìn qua kinh khủng dị thường.
Nhất là một túm râu ria đen làm hắn nhìn qua tựa như uống máu Hung Thú Dị Tộc.
Hiện tại Tiêu Phàm chỉ cần thấy được Hung Thú Dị Tộc, không cần đối phương xông lên, hắn liền sẽ không chút do dự xông lên, đem đối phương xé thành thịt nát.