Vô Thượng Sát Thần

Chương 1506: Thần Kiếp Chi Địa Trong Truyền Thuyết



Bên trong một vùng tăm tối hư vô, Tiêu Phàm xoay quanh mà ngồi, thôi động Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa đối với hắn tiêu hao rất lớn, dù là hắn bây giờ đã một chân bước vào Chiến Thần cảnh, cũng vẻn vẹn chỉ kiên trì nửa canh giờ.

Nhìn thổ hoàng sắc Tinh Thần phía xa, thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại, nguyên bản hắn coi là Thần Chi Kiếp Địa cũng chỉ xa như vậy, nhưng chân chính tiến về Tiêu Phàm lại phát hiện nó lại quá xa.

- Ta nắm giữ Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa, chỉ là chạy đi đoán chừng cần hao phí mấy ngày, người bình thường bằng vào chính mình đoán chừng muốn mấy tháng mới có thể chạy tới.

Tiêu Phàm âm thầm tính toán.

Tại Chiến Thần Điện kiếm được mấy Thần Binh, Tiêu Phàm đã cảm thấy Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa tương đối thực dụng, tốc độ này dùng để chạy đi thật là không còn gì để nói.

Nghỉ ngơi nửa ngày, Tu La Thần Lực rốt cục khôi phục hoàn toàn, khi hắn chuẩn bị lần nữa chạy đi, ánh mắt Tiêu Phàm đột nhiên sáng lên.

Sau một khắc, tâm thần Tiêu Phàm trong nháy mắt đắm chìm trong Thần Cung, trong thần cung một mảnh đen kịt, nhưng ở trong mắt Tiêu Phàm, mỗi một chỗ không gian đều có thể thấy rõ ràng.

Thần Cung không lớn, cũng chỉ trăm trượng, chính giữa nằm dài một đầu Hồn Thú to lớn cao mười trượng, chính là U Linh Chiến Hồn, hoặc có lẽ là Thí Thần Thú.

Nó đứng ở đó, toàn thân đen kịt, trên người tản ra khí tức nhiếp nhân tâm phách cực kỳ đáng sợ, cho dù là Tiêu Phàm cũng có chút tim đập nhanh.

- Rốt cục thành công.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, khó nén tâm tình kích động.

Thần Cung thành công mở ra, Linh Hồn Tiêu Phàm liền có thể ở bên trong Thần Cung tu luyện, tốc độ tăng gấp bội, đây đối với Tiêu Phàm mà nói là một tin tức tốt không thể nghi ngờ.

Nếu như có người biết Tiêu Phàm không chỉ mở ra Tiểu Thiên Địa, hơn nữa còn mở ra Thần Cung, không biết sẽ kinh ngạc thành bộ dáng gì.

Thần Thể Song Tu, người xuất chúng như thế dù tại Chư Thiên Vạn Giới cũng thập phần thưa thớt, gọi là tuyệt thế thiên tài.

- U Linh, về sau liền kêu ngươi Thí Thần đi, đây là danh tự ngươi lúc đầu.

Linh Hồn Tiêu Phàm xuất hiện ở trước người Thí Thần Thú, cười nói.

Tiêu Phàm biết rõ, về sau Thí Thần tuyệt đối là một đòn sát thủ lớn.

- Ê a ~

Thanh âm Thí Thần Thú non nớt truyền ra, nó hiển nhiên đã có linh trí bản thân, tựa như một hài nhi mới sinh.

Chẳng qua nếu như khinh thường nó mà nói đoán chừng phải ăn một cái thiệt thòi lớn, Thí Thần Thú đã sớm đột phá đến Thần Giai, chỉ cần không phải vạn bất đắc dĩ thì Tiêu Phàm cũng sẽ không thi triển lực lượng thí Thần.

- Hảo hảo đợi bên trong Thần Cung, ta cũng nên làm chuẩn bị để đột phá Chiến Thần cảnh.

Tiêu Phàm tự nói một tiếng, tâm thần liền rời khỏi Thần Cung.

Lập tức Tiêu Phàm bỗng nhiên trợn hai mắt, toàn thân đan xen hừng hực hỏa diễm lần nữa hướng về Thần Kiếp Chi Địa phóng đi.

Như thế lặp lại mấy lần, một khỏa thổ hoàng sắc Tinh Thần to lớn rốt cục hiện lên hiện trong tầm mắt Tiêu Phàm, khôi phục Tu La Thần Lực, Tiêu Phàm liền hướng về Thần Chi Kiếp Địa lao xuống.

Tầm nửa ngày sau, một cỗ không gian áp bách nặng nề đập vào mặt, trọng lực đáng sợ so với Chiến Hồn Đại Lục không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần.

Dù là thời gian ngắn nhục thân Tiêu Phàm đều có chút không thích ứng kịp, qua mười cái hô hấp mới bình tĩnh xuống.

- Khó trách chỉ có Chiến Thánh cảnh trung kỳ mới có thể để bọn hắn bước vào Thần Kiếp Chi Địa, không gian nơi này cực kỳ kỳ lạ, chỉ có người lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Thế mới có thể hoàn toàn hành động tự nhiên.

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Trước kia hắn không biết vì sao phải đột phá Chiến Thánh trung kỳ mới có thể bị Chiến Thần Điện đưa vào nơi này, hiện tại hắn minh bạch, bởi vì Chiến Thánh cảnh sơ kỳ căn bản không có tư cách đặt chân đến mảnh không gian này.

Tiêu Phàm hướng xuống, cỗ trọng lực kia càng lúc càng lớn, cho dù là hắn cũng có chút tiếp nhận không được.

Bất quá, lúc cỗ áp lực này đạt tới đỉnh phong lại từ từ tiêu tán không ít, cuối cùng đại khái khôi phục lại cấp độ Chiến Thánh cảnh trung kỳ có thể tiếp nhận.

Cho dù là Tiêu Phàm, nếu như không hạ xuống, mà là muốn lên cao rời khỏi Thần Kiếp Chi Địa mà nói cũng sẽ phải cố hết sức, thậm chí không có khả năng.

- Muốn bay khỏi Thần Chi Kiếp Địa đoán chừng cũng chỉ có Chiến Thần cảnh mới có thể.

Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm.

Bất quá nếu đến, Tiêu Phàm cũng sẽ không hối hận, hơn nữa hắn đối với bản thân đột phá Chiến Thần cảnh cũng tràn ngập lòng tin, nên không cần bao lâu.

Một lúc lâu sau Tiêu Phàm rốt cục dừng lại tại một tòa đỉnh núi, ngắm nhìn bốn phía, Tiêu Phàm không khỏi hít sâu mấy hơi.

Mặt đất một mảnh nhợt nhạt, sơn mạch như long, có nằm nghiêng, bao la rộng lớn, thiên khung hoàn toàn u ám, cho người ta một loại cảm giác ngạt thở, làm cho người ta không thở nổi.

Nơi xa cổ thụ che trời, thẳng tắp như từng chuôi thần kiếm cắm vào mây xanh, tản ra một cỗ sắc bén chi khí không thể địch nổi.

Một cỗ mãnh hoang chi khí tốc thẳng vào mặt, trong không khí lưu động nhàn nhạt huyết tinh chi khí cùng khắc nghiệt chi khí, làm Tiêu Phàm không khỏi cau mày một cái.

Lại nhìn một cái, ở giữa Thiên Địa đều dường như có thể thấy được một vòng huyết dịch màu đỏ tươi.

- Đây chính là Thần Kiếp Chi Địa trong truyền thuyết? Thật đúng là một mảnh hung địa!

Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm, chân mày nhíu chặt chậm rãi buông lỏng, sau đó lại khôi phục bình tĩnh:

- Bất quá đối với Tu La Điện mà nói cũng là một chỗ bảo địa!

Nhìn mảnh cổ lão chiến trường này làm Tiêu Phàm suy nghĩ ngàn vạn, nơi này không biết chôn giấu bao nhiêu máu cùng nước mắt anh liệt tiền bối, không biết chảy xuôi theo bao nhiêu anh hùng.

Chính như cái tên "Thần Kiếp Chi Địa" này, nơi này đúng là cướp cường giả Chiến Thần Chiến Hồn Đại Lục trên vạn năm, người chết ở chỗ này đếm không hết.

Thẳng đến hiện tại, Chiến Hồn Đại Lục Thần Linh Chi Khí đã bắt đầu khuyết thiếu, muốn đột phá Chiến Thần cảnh đều biến vô cùng gian nan.

- Máu tiền bối, xương anh liệt, trên từng mảnh Cổ Địa này viết lên một hành khúc sục sôi, thế hệ chúng ta kế thừa không chỉ là cừu hận, còn có hi vọng.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, tự nhủ.

Thu liễm suy nghĩ, Tiêu Phàm phát hiện hai mắt bản thân vậy mà đỏ bừng, trong lòng như có một khối đá đè lên, mùi máu chua, thập phần khó chịu.

Loại cảm giác này không chỉ hắn có, Thí Thần cũng sâu sắc cảm thụ được, nó nằm dài bên trong Thần Cung bi phẫn gầm to.

- Thí Thần, ngươi yên tâm, vô luận là cừu hận hay là hi vọng tương lai, Tiêu Phàm ta đều nhớ, mặc dù ta hiện tại còn không có đầy đủ thực lực, nhưng ta sẽ mạnh lên, thẳng đến khi chém giết tất cả địch nhân mới thôi.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, âm thầm thề nói.

Hắn không cho rằng mình là Chúa Cứu Thế, nhưng nếu như ngay cả Chiến Hồn Đại Lục đều không dám chắc, vậy người nhà hắn, huynh đệ mình, thân bằng hảo hữu thì sao?

Coi như không vì bản thân, vì vị trí bản thân hắn đều phải nỗ lực phấn đấu.

Đột nhiên, Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện từng đạo bóng người, chính là Tiểu Kim cùng Nam Cung Tiêu Tiêu bọn hắn.

- Nơi này chính là Thần Kiếp Chi Địa? Thần Linh Chi Khí mặc dù mỏng manh một chút, nhưng so với Chiến Hồn Đại Lục nồng đậm hơn nhiều.

Trọc Thiên Hồng mở miệng nói, trong mắt có vẻ hưng phấn.

- Cho ta thời gian hai năm, ta nhất định có thể luyện hóa bốn thành Áo Nghĩa bên trong Thần Lực Chi Tinh, đột phá Thần Giai trung kỳ Tứ Biến Chiến Thần.

Kim Giáp vỗ l-ng ngực bảo đảm nói.

- 2 năm, quá dài.

Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.

Kim Giáp vội vàng ngậm miệng không nói, cũng không phải Tiêu Phàm không cho hắn thời gian hai năm, mà là người khác chưa chắc sẽ cho hắn thời gian hai năm.

- Cửu Đại Tu La nghe lệnh.

Tiêu Phàm đột nhiên quát khẽ nói.

- Có!

Mọi người vẻ mặt nghiêm một chút, cung kính thi lễ nói.

- Điều tra trăm dặm chung quanh, bất luận sinh linh gì đều không được đến gần.

Trong mắt Tiêu Phàm lóe qua một vòng vẻ ác liệt.

- Vâng!

Đám người mặc dù nghi hoặc không hiểu, nhưng vẫn kiên định gật đầu nói, tiếng nói rơi xuống, đám người nhao nhao hướng về bốn phía bay đi.