- Nếu như Vạn Hoa Chi Tâm còn chưa có rơi vào tay người nào, có lẽ ta còn có cơ hội.
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm, hắn mặc dù sẽ không giết người đoạt bảo, nhưng một vật vô chủ, Tiêu Phàm cũng sẽ không nương tay.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm chuẩn bị hướng nơi Vạn Hoa Chi Tâm nở rộ bay đi, nhưng mà còn không phóng ra bước chân, sắc mặt hắn khẽ hơi trầm xuống một cái, híp hai mắt nói:
- Tại sao ta cảm giác có ai đang công kích Không Gian Bí Cảnh Vạn Thánh Dược Các?
Tiêu Phàm rất muốn tiến về Không Gian Bí Cảnh điều tra một cái, đáng tiếc, nơi này Không Gian Phong Cấm, liền Tiểu Thiên Địa muốn mở ra đều rất gian nan, lại càng không cần phải nói Không Gian Bí Cảnh.
Chỉ là bởi vì hắn luyện hóa Không Gian Bí Cảnh, bên trong tối tăm có loại cảm giác này mà thôi.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, ở chỗ này hắn là không có khả năng tiến vào Không Gian Bí Cảnh, muốn đi vào thì chỉ có rời Chúng Thần Mộ Địa.
Hắn tiến vào Chúng Thần Mộ Địa mới không đến một tháng thời gian, nơi này không gian bích lũy ngưng kết, muốn rời đi càng thêm không có khả năng.
Chỉ có chờ 1 năm sau, Chiến Thần Điện mở Không Gian Thông Đạo ra, đến thời điểm đó hắn mới có thể thừa cơ rời đi.
Hít sâu một cái, Tiêu Phàm lần nữa hướng về vị trí Vạn Hoa Chi Tâm kích xạ đi.
Ở Vạn Hoa Cốc, dù là Chiến Thánh cảnh cũng không dám lăng không phi hành, nhưng Tiêu Phàm không cố kỵ gì, khác không nói, chính là hắn lĩnh ngộ Sinh Tử Áo Nghĩa cũng đủ uống một bình hoa thảo.
Về phần những Hồn Thú đó, cảm ứng được huyết tinh chi khí trên người Tiêu Phàm liền không có dám tuỳ tiện tới gần.
Coi như Tiêu Phàm chạy tới vị trí Vạn Hoa Chi Tâm, bên trong Hoa Cốc truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết.
Xa xa nhìn lại, trên không Hoa Cốc, vô số bóng roi loạn vũ, quất vào trên người đông đảo tu sĩ, còn có một chút tu sĩ trực tiếp bị bóng roi xuyên thủng, máu tươi bắn tung tóe.
- Mau trốn! A ~
- Cứu ta!
Tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếng gào thét không dứt bên tai, ngay từ đầu là các đại tu sĩ chiến đấu, nhưng mà lúc bọn hắn tới gần Vạn Hoa Chi Tâm, bên trong sơn cốc nồng vụ lại đột nhiên toát ra từng đầu cây mây.
Cây mây công kích thập phần sắc bén bá đạo, sợi đằng đầy trời xen lẫn thành một cái lưới to lớn, công sát tu sĩ tới gần.
Bình thường Chiến Thánh cảnh hậu kỳ cơ hồ liền cơ hội chạy trốn đều không có, cho dù Chiến Thánh cảnh đỉnh phong cũng bị thương thảm trọng, nếu như không phải chạy trốn kịp thời, đoán chừng cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng mà, đây vẻn vẹn chỉ vừa mới bắt đầu, lúc những người bị thương thoát đi Hoa Cốc, bên trong Biển hoa đột nhiên xông ra lít nha lít nhít Hồn Thú.
Kích cỡ những Hồn Thú đó so với Hồn Thú bình thường không tính là quá lến, có con kiến, có con bướm, cũng có ong mật.
Nhưng số lượng bọn chúng quá nhiều, nhiều đến đến hàng vạn, hơn nữa yếu nhất đều là Bát Giai Hồn Thú, càng không thiếu cường giả Cửu Giai.
Nhân loại tu sĩ tuy mạnh, nhưng có mạnh hơn cũng không mạnh hơn số lượng Hồn Thú.
Rất nhiều người nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp đạp không mà lên, hướng bên ngoài biển hoa chạy đi, nhưng mà bọn hắn còn chưa có bay lên liền bị vô số dây leo cuốn lấy thân thể, kéo xuống dưới.
Sau đó những đóa hoa cự hình bao vây những người kia lại, ngay sau đó phát ra từng đợt thanh âm nhấm nuốt.
Nguyên bản bên trong thanh u hương hoa lại xen lẫn huyết tinh chi khí nhàn nhạt, ngửi một chút liền làm cho lòng người phát lạnh.
Nhất là phía trên cánh hoa tiên diễm, có lưu lại máu tươi cùng xương vỡ bị đóa hoa nhấm nuốt, nhìn qua hết sức khủng bố huyết tinh.
Tất cả những thứ này chỉ có thể dùng mấy chữ "Cực kỳ bi thảm" để hình dung, quá kinh khủng, đâu đâu cũng có thi cốt, tiếng kêu thảm thiết vang vọng thiên khung, tựa như tận thế tiến đến.
Cứ như thế, tu sĩ đi tới Vạn Hoa Cốc, tám chín phần mười đều không sống đi ra.
Lăng Thanh Tịch, Dạ Cô U, Phong Thiên Khê đám người đang cùng những dây leo đó đối chiến, mấy người vừa đánh vừa lui, sắc mặt vô cùng khó coi, bọn hắn là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, liền bọn hắn đều không phải là đối thủ, những người khác lại làm sao có thể tốt hơn được?
- Lăng Thanh Tịch, Mộ Dung Minh Nguyệt, mọi người cùng một chỗ giết ra ngoài!
Dạ Cô U nhìn về phía nơi xa mấy người hét lớn, kiên trì nửa chén trà nhỏ thời gian, bọn hắn đã gánh không được.
Lúc này nếu như còn không rút lui, thật có khả năng đều sẽ lưu ở chỗ này.
Lăng Thanh Tịch chớp mắt, cuối cùng gật đầu, lách mình hướng về vị trí Dạ Cô U bọn hắn tới gần.
Bất quá, Mộ Dung Minh Nguyệt lại không có để ý tới, vẫn một mình một người đối kháng dây leo, vừa đánh vừa lui, dư quang một mực nhìn chăm chú lên Thất Thải Chi Hoa.
Rất hiển nhiên, Mộ Dung Minh Nguyệt cũng cực muốn lấy được Vạn Hoa Chi Tâm, Chiến Hồn hắn là Minh Nguyệt, Minh Nguyệt có thể thi triển công kích Huyễn Cảnh cường đại, nếu như được Vạn Hoa Chi Tâm, đối với lĩnh ngộ Áo Nghĩa sẽ vô cùng có chỗ tốt.
Thậm chí, nếu như có thể mượn nhờ Vạn Hoa Chi Tâm đột phá Chiến Thần cảnh, trước khi đột phá Viên Mãn Chiến Thần hắn có thể một đường thông suốt.
- Mộ Dung Minh Nguyệt, ngươi một người không chiếm được Vạn Hoa Chi Tâm, cùng đi thôi.
Dạ Cô U tiếp tục khuyên.
Bọn hắn mặc dù cũng muốn được Vạn Hoa Chi Tâm, nhưng giữa sinh tử tồn vong vẫn dứt khoát lựa chọn rời đi.
Phốc! Tiếng nói rơi xuống, Mộ Dung Minh Nguyệt bị một đạo dây leo xuyên thủng đầu vai, máu tươi cuồng phún, hắn nhanh chóng hướng về phía sau thối lui, trong mắt đều là vẻ không cam lòng.
- Mọi người cùng một chỗ lao ra.
Dạ Cô U nhìn về phía tu sĩ bốn phía, hét lớn một tiếng.
Giờ phút này, biển hoa bên trong Vạn Hoa Cốc đã sôi trào lên, vô số dây leo giống như linh xà đang trong hư không xuyên loạn, rất nhiều tu sĩ còn chưa kịp đạp không bay lên liền bị dây leo kéo xuống dưới.
Sau đó bị hoa ăn thịt người cùng Hồn Thú làm thịt, bọn chúng phối hợp cực kỳ ăn ý, đây là nguyên nhân tu sĩ nhân tộc bị thương thảm trọng.
Hiện tại nếu như toàn lực phóng tới không trung còn có thể trốn qua một kiếp, đợi chút nữa tất cả mọi người bị thương hoặc là tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng, muốn chạy trốn vậy thì càng thêm gian nan.
Rất hiển nhiên, tất cả mọi người đánh giá thấp sự gian nan khi tranh đoạt Vạn Hoa Chi Tâm, muốn sinh ra một khỏa Vạn Hoa Chi Tâm thành thục cần đến 50 năm, thậm chí trên trăm năm thời gian.
Linh Dược đều có Hồn Thú thủ hộ, huống chi thần dược bậc này?
Không thể không nói, lần này tu sĩ Chiến Hồn Đại Lục tổn thất nặng nề.
- Đi!
Mộ Dung Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng hướng về không trung lao đi, bất quá khóe mắt hắn lại là vẻ không cam lòng nhìn về phía Thất Thải Chi Hoa.
Cũng chính là cái nhìn thoáng qua này, hắn đột nhiên ngừng thân hình, những người khác cũng đều kinh ngạc hướng về bên trong Hoa Cốc nhìn lại.
Chỉ thấy một người mang theo áo choàng đen trong sơn cốc nhanh chóng xuyên toa, cực tốc tới gần Thất Thải Chi Hoa, tốc độ của hắn rất nhanh, thập phần quỷ dị.
Hơn nữa, toàn thân thiêu đốt lên xích hồng sắc hỏa diễm, làm những dây leo bị đốt thành kiếp tro.
Nguyên bản đám người Mộ Dung Minh Nguyệt thất vọng, đột nhiên ánh mắt hơi sáng, bọn hắn lại nhìn thấy cơ hội chiếm lấy Vạn Hoa Chi Tâm.
Chỉ một thoáng, tu sĩ công sát dây leo bốn phía đột nhiên điên cuồng hướng về áo bào đen bay đi, bọn chúng như có linh trí, chủ yếu nhất là bảo hộ Vạn Hoa Chi Tâm, giết người chỉ là thời gian mà thôi.
Vô số dây leo xen lẫn thành lít nha lít nhít lưới lớn, đem Vạn Hoa Chi Tâm thủ hộ bên rong, phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, cơ hồ đã đến cấp độ hắt nước không vào.
Bước chân người áo bào đen thập phần mộng ảo, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng nhanh như thế nào thì dây leo đầy trời hiện tại chỉ châm đối một người hắn, khiến áp lực hắn tăng gấp bội.
- Hỗn trướng!
Áo bào đen giận mắng một tiếng, hắn vừa mới thừa dịp những dây leo kia không chú ý, vốn cho là có thể thành công đánh lén, chiếm lấy Vạn Hoa Chi Tâm.
Nhưng mà, hắn không nghĩ tới Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Lăng Thanh Tịch bọn hắn đều chuẩn bị rút lui, không hấp dẫn được lực chú ý của dây leo, làm kế hoạch hắn kém chút thất bại.
- Người này là?
Nơi xa Mộ Dung Minh Nguyệt cau mày một cái, trong lúc nhất thời nhớ không nổi.
- Hồng hộc ~
đột nhiên, từng đạo từng đạo tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy vô số dây leo đột nhiên từ tứ phương gào thét mà tới, hóa thành từng chuôi lợi kiếm xuyên thủng Thiên Vũ, xông thẳng tới áo bào đen.