Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, nếu như hắn là Ma Quỷ, thì những kẻ đó chính là Dị Tộc Ma Quỷ.
Có kẻ địch không giết, lại ra tay đối phó tu sĩ trên Chiến Hồn Đại Lục. Những kẻ như vậy vốn đáng chết, Tiêu Phàm giết bọn chúng trong lòng không có nửa điểm áy náy cảm giác.
Đương nhiên, có khả năng những người này không sai, lúc trước bọn hắn cũng chỉ muốn tăng cường thực lực, trong lúc bất tri bất giác lại bị Chiến Luân Hồi khống chế, bọn hắn cũng đã có người muốn chống lại nhưng có mấy kẻ là đối thủ của Chiến Luân Hồi đây?
Nếu như nói Tiêu Phàm có chút áy náy, thì đó chính là không có cách nào giải cứu những người này mà thôi.
- Xin Điện Chủ ban cho ta lực lượng!
Đột nhiên, một tên tu sĩ mặc hắc y ngửa mặt lên trời gào to.
- Oanh!
Vừa dứt lời, từ trên người hắn bộc phát một cỗ khí tức cuồn cuộn tuôn ra, tựa như biển cả gào thét.
Sau lưng hắn hiện lên một quang ảnh cao tới mấy chục trượng, toàn thân phóng ra kim sắc quang mang, nhìn kỹ còn có Lôi Điện lấp lóe, trong nháy mắt khí thế của tên kia tiếp cận thực lực Chiến Thần cảnh.
- Xin Điện Chủ ban cho ta lực lượng!
- Xin Điện Chủ ban cho ta lực lượng!
Những kẻ còn sống nhìn thảm trạng của hơn trăm cỗ thi thể kia, nội tâm chúng đều tràn ngập hoảng sợ, vì vậy tất cả không do dự vận dụng hết mọi thủ đoạn để tăng thực lực của mình lên.
Dù là cỗ lực lượng này không thể duy trì trong khoảng thời gian dài, cái giá phải trả có thể là chính tính mạng của họ, bọn họ cũng không do dự mà sử
- Thông Thần Chi Lực?
Tiêu Phàm híp hai mắt, liếc qua quang ảnh phía sau lưng các tu sĩ, vậy mà nhìn thấy từng tia Kim Sắc Lôi Điện lực lượng.
Lôi điện lực lượng này, hắn phi thường quen thuộc, đây chẳng phải là lực lượng của Chiến Luân Hồi sao?
Cũng may cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể thi triển Thông Thần Chi Lực, chỉ có một phần năm người mà thôi, tuy nhiên số lượng này cũng không ít chút nào, có tới ba, bốn trăm người.
Trong thời gian ngắn, tu vi của ba, bốn trăm người này sẽ tiến lên Chiến Thần cảnh, có thể tự xưng là Vô Địch Chiến Thánh.
- Đều do tên Tiêu Phàm kia bức bọn chúng sử dụng thủ đoạn cực đoan như vậy, nếu không tại hắn, chúng ta chậm rãi đánh cùng bọn chúng còn có khả năng thắng, hiện tại chúng ta chết chắc!
- Hắn chính là tai họa, hắn không xuất thủ còn tốt, vừa xuất thủ liền hại chết chúng ta.
- Đúng vậy, hiện tại tất cả bọn chúng đều sử dụng át chủ bài, về nhân số, chúng ta vốn yếu hơn, tình hình này càng không thể là đối thủ của bọn chúng.
Nhìn thấy tu sĩ Chiến Thần Điện mạnh lên, rất nhiều tu sĩ Cổ Tộc liền bắt đầu sợ hãi, bọn hắn cũng bắt đầu trách cứ Tiêu Phàm, cho rằng đây là do Tiêu Phàm hại.
Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, căn bản không đem lời nói của những người này đặt ở trong lòng, những người này, đến tư cách khiến hắn tức giận cũng không có.
Như hắn đã nói, hắn ra tay chỉ vì muốn giết những kẻ phản bội của Chiến Thần Điện chứ không phải vì cứu bọn hắn.
- Tất cả im miệng cho ta!
Tiêu Phàm không ngờ, người thứ nhất mở miệng mắng những kẻ này lại là Lăng Thanh Tịch:
- Tiêu Phàm xuất thủ không phải vì muốn cứu các ngươi sao? Hiện tại các ngươi còn muốn trách cứ hắn? Ta hiện tại rốt cục minh bạch, hắn vì sao không xuất thủ cứu các ngươi, bởi vì các ngươi căn bản không xứng đáng để hắn cứu!
- Người của Lăng gia theo ta đi, không nên lãng phí tinh lực cứu những kẻ vô ơn này.
Hét lớn một tiếng, Lăng Thanh Tịch nhìn Tiêu Phàm một cái, sau đó quay đầu dẫn đoàn người hướng về chân trời lao đi, nàng dù sao cũng là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, muốn mở ra một con đường máu vẫn không thành vấn đề.
- Độc Cô gia tộc, lui!
Độc Cô Tướng Đình cũng nhìn không được, những tu sĩ Cổ Tộc này đã không có thuốc nào cứu được, hắn cũng không muốn ở lại nơi này lãng phí thời gian.
- Linh Nhi, chúng ta tiến vào tầng thứ bảy trước đi!
Tiêu Phàm gọi Tiêu Linh Nhi, hắn bỗng nhiên biến mất tại chỗ, xông thẳng vào thông đạo tầng thứ bảy.
Lăng Thanh Tịch cùng Độc Cô Tướng Đình vốn chuẩn bị rời đi, nghe tiếng Tiêu Phầm bỗng nhiên nhìn qua, hiện tại thông đạo kia đang tràn đầy Lôi Bạo, ai có thể vượt qua.
Nhưng mà sau một khắc, tất cả đám người đều trợn to hai mắt, cơ thể khẽ rung động.
- Sát Na Vĩnh Hằng!
Chỉ thấy Tiêu Phàm vị trí trước cửa thông đạo khẽ quát một tiếng, tay vung Tu La kiếm, một đạo bạch sắc lưu quang gào thét bay ra, xông thẳng tới vòng xoáy Lôi Bạo.
Sự tình quỷ dị phát sinh, chỉ thấy Lôi Bạo chi lực đột nhiên tan ra bốn phía, tạo thành một cửa khẩu ở giữa vòng xoáy.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy như có hai cỗ lực lượng ở trong đó quấn quanh lẫn nhau, ngăn cản Lôi Bạo chi lực ăn mòn.
Hai cỗ lực lượng này, người bình thường tự nhiên không thể cảm thụ, đây chính là Sinh Mệnh Áo Nghĩa cùng Tử Vong Áo Nghĩa dung hợp, giống như Âm Dương Thái Cực Đồ.
Tiêu Phàm đem Sinh Tử Áo Nghĩa hoà vào kiếm, đây chính là một chiêu kiếm "Sát Na Phương Hoa" mà hắn mới lĩnh ngộ ra.
- Đi vào!
Tiêu Phàm hét lớn một tiếng, thấy Tiêu Linh Nhi còn muốn nói cái gì, Tiêu Phàm lại nói:
- Yên tâm, rất nhanh ca sẽ qua đó.
- Được!
Tiêu Linh Nhi lúc này mới gật đầu, mang theo bốn người Sở Nguyệt đi vào thông đạo.
Lăng Thanh Tịch cùng Độc Cô Tướng Đình thấy thế, nội tâm đều nhảy, bọn hắn cũng được coi là nhân vật cấp độ yêu nghiệt nhưng lại không thể trực tiếp đả thông thông đạo như Tiêu Phàm.
Các tu sĩ của Cổ Tộc khác thấy thế, ánh mắt hơi sáng, đây chính là cơ hội để tiến vào tầng thứ bảy, có thể tránh bị Chiến Thần Điện vây giết.
Tại tầng thứ bảy, Chiến Thần Điện muốn tụ tập nhiều người như vậy để vây giết bọn hắn, cơ hồ là không có khả năng.
- Tiến nhanh vào tầng thứ bảy!
Không biết ai hét lớn một tiếng, tất cả tu sĩ Cổ Tộc đều lấy lại tinh thần, nhao nhao hướng về phía cửa thông đạo phóng đi.
Thanh âm kia người khác có lẽ nghe không ra, nhưng Tiêu Phàm có thể nghe đi ra, chính là tên Mộ Dung Minh Nguyệt lúc trước còn châm chọc hắn.
Không đợi đám người tới gần, từng đầu huyết sắc xúc tu to lớn liền ngăn ở hư không, đem phần lớn người cản lại, Mộ Dung Minh Nguyệt tự nhiên là đứng mũi chịu sào, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi.
- Tiêu Phàm, ngươi làm cái gì?
Mộ Dung Minh Nguyệt phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm.
- Lăng Thanh Tịch, Độc Cô Tướng Đình, mang theo người của các ngươi đi vào.
Tiêu Phàm không thèm để ý Mộ Dung Minh Nguyệt, tựa như cùng hắn nói chuyện đều là lãng phí nước bọt.
Lăng Thanh Tịch cùng Độc Cô Tướng Đình nhìn nhau, cuối cùng gật đầu, chắp tay nói:
- Đa tạ!
Hai người cũng biết rõ, hiện tại lưu lại, gia tộc bọn họ sẽ không thể thoát khỏi nơi này, trước đó bọn họ còn muốn cùng các tu sĩ Cổ Tộc khác đồng lòng liên hợp để thoát khỏi tình trạng này.
Nhưng hiện tại, bọn họ đã thấy rõ ràng những bộ mặt của những kẻ này, so với bọn họ, Tiêu Phàm càng nhìn thấu bản chất của những kẻ này hơn rất nhiều.
Lăng Thanh Tịch cùng Độc Cô Tướng Đình ngay lập tức mang theo người của gia tộc đi vào thông đạo lên tầng thứ bảy, chỉ một lát sau, tu sĩ Cổ Tộc liền ít đi chừng một trăm người.
Đám người Mộ Dung Minh Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn xem người của Lăng gia cùng Độc Cô gia rời đi, bọn hắn phẫn hận nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, hận không thể ăn thịt hắn.
Đáng tiếc, tu sĩ Chiến Thần Điện sẽ không cho bọn hắn cơ hội, tất cả đều lần nữa vây lại. Hiện tại, ít hơn một trăm người, bọn hắn nào phải là đối thủ của Chiến Thần Điện.
- Tiêu Phàm, để cho chúng ta đi qua, ngươi chẳng lẽ muốn hại chết tu sĩ Cổ Tộc, đối địch với các Cổ Tộc?
Mộ Dung Minh Nguyệt phẫn nộ quát, chẳng biết tại sao, trong đầu hắn rốt cục cũng nhớ tới lời dặn của phụ thân hắn.
Vô luận như thế nào, đều đừng đối địch với Tiêu Phàm, bằng không hậu quả không phải hắn có thể tiếp nhận.
Trước kia Mộ Dung Minh Nguyệt còn không để trong lòng, nhưng là hiện tại hắn có chút hối hận, sớm biết rõ kết quả này, khi nãy không đối địch với Tiêu Phàm, bọn hắn cũng liền có thể thành công đến tầng thứ bảy.
- Đối địch với Cổ Tộc? Coi như giết các ngươi, Cổ Tộc cũng không dám vạch mặt cùng ta, các ngươi tin không?
Mộ Dung Minh Nguyệt ngậm miệng không nói gì, những người khác cũng không biết nói gì, rất nhiều người biết được một chút tin tức, không đến cuối cùng, ai cũng không dám đối địch với Tu La Điện.
- Giống các ngươi cái dạng này, sau này chọc vào tu sĩ Chiến Hồn Đại Lục, còn không bằng chết ở chỗ này, chí ít hiện tại các ngươi giết những kẻ kia chính là phản nghịch của Chiến Hồn Đại Lục, dù các người có chết thì coi như còn có giá trị.
Dứt lời, Tiêu Phàm đưa tay vung lên, kiếm khí kia tại thông đạo bỗng nhiên biến mất, mắt lạnh nhìn tu sĩ Cổ Tộc phía đối diện nói.