Nghe được lời Tiêu Phàm nói, vẻ mặt mấy người Chiến Hoàng Thiên đều không hiểu nhìn hắn, bọn họ đã dốc hết sức để chạy tới đây, sao Tiêu Phàm vẫn chê bọn họ đến chậm chứ?
Phải biết rằng trong không gian hư vô, rất dễ gặp phải Hư Vô Phong Bạo, cho dù là Chiến Thần cảnh, nếu chẳng may gặp phải nó, cũng sẽ rất phiền toái.
Bọn họ không thể vì một mực chạy đến nhanh mà ngay cả an nguy của bản thân cũng không để ý tới chứ?
Tiêu Phàm cũng nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của họ, liền giải thích: “Các vị, hiện nay Chiến Thần điện đã ra tay với các đại Cổ tộc, ta lo lắng an nguy của người nhà, đành phải đi trước một bước.”
Đám người nghe thấy vậy, thần sắc mỗi người không giống nhau, Chiến Hoàng Thiên khuyên nhủ nói: “Tiêu huynh, ta biết rõ huynh vội vã trở về, nhưng nếu sự tình đã xảy ra rồi thì muộn mấy ngày hay sớm mấy ngày đều không khác nhau quá nhiều.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong mắt Chiến Hoàng Thiên cũng lóe lên một tia lo âu, hắn đã phản bội Chiến Thần Điện, vậy Chiến Thần Điện kia có phải cũng sẽ không buông tha cho người nhà của hắn không?
Tiêu Phàm lắc đầu nói: “Trở về sớm một chút, có lẽ vẫn có thể tránh cho sự việc xảy ra.”
Thấy thái độ kiên quyết của Tiêu Phàm, hắn sẽ không muốn thay đổi chủ ý, mấy người nhìn nhau cũng không biết nói gì.
“Điện chủ, ta với người cùng đi, ta có thể giúp người chút việc nhỏ.” Kiếm La hít sâu một cái rồi nói.
Khi nói ra lời này, Kiếm La vậy mà lại lộ ra thần sắc thẹn thùng, bởi vì hắn biết rõ, với thực lực của Tiêu Phàm, còn có việc gì để hắn giúp một tay chứ?
Nhưng khiến Kiếm La ngoài ý muốn là, Tiêu Phàm gật đầu nói: “Cũng được.”
Vừa dứt lời, hỏa diễm quanh thân Tiêu Phàm bỗng tăng vọt khiến lực hư vô xung quanh như bị gạt bỏ.
“Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa?” Ánh mắt Chiến Hoàng Thiên sáng lên, sau đó vẻ mặt hắn lại lộ ra vẻ ngoài ý muốn, khó trách Tiêu Phàm nói bọn họ chậm, không ngờ hắn còn có đồ vật như vây.
Chiến Hoàng Thiên biết rõ, Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa là do Chiến Luân Hồi ban cho mấy nhánh chiến đội Chiến Thần điện đặc biệt sử dụng, không nghĩ tới nó lại rơi vào trong tay Tiêu Phàm.
“Có Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa này, thì không cần sợ Hư Vô Phong Bạo nữa, Điện chủ bảo trọng.” Vẻ mặt lo lắng của Hình Thánh liền biến mất.
Tiêu Phàm gật gật đầu, ôm quyền nói: “Các vị, hẹn gặp lại tại Chiến Hồn đại lục”
Không đợi mấy người kia kịp phản ứng lại, Tiêu Phàm mang theo Kiếm La bay về phía Lam Sắc Tinh Thần, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Tiêu Phàm quá lo lắng an nguy của Tiêu gia cùng mẫu thân hắn. Từ hơn nửa năm trước, hắn đã nghe thấy việc Chiến Thần điện bắt đầu ra tay với Cổ tộc.
Hiện tại nửa năm thời gian đã trôi qua, ai biết được bây giờ Chiến Hồn đại lục đã biến thành bộ dáng như thế nào?
Tiêu Phàm sợ nhất chính là, Chiến Thần điện đã động thủ tiêu diệt tất cả Cổ tộc, thống nhất Chiến Hồn đại lục, trong lòng hắn chỉ có thể cầu nguyện, hi vọng sự việc sẽ không như hắn nghĩ.
Khống chế Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa, tốc độ của Tiêu Phàm và Kiếm La rất nhanh, tựa như một ngôi sao chổi, chỉ nửa canh giờ, bọn hắn đã tiến vào Lam Sắc Tinh Thần.
Lúc này, phía trên mặt biển rộng mênh mông, bỗng xuất hiện hai đạo thân ảnh.
“Vẫn là không khí tại Chiến Hồn đại lục dễ chịu.” Kiếm La tham lam hít vào mấy ngụm không khí, trong lòng trào lên cảm giác đã lâu mới có, mũi hắn có chút chua xót, cảm thán nói.
Tiêu Phàm ngược lại vẫn vô cùng bình tĩnh, thời gian hắn rời khỏi Chiến Thần đại lục mới hơn một năm mà thôi, đối với tu sĩ Chiến Thánh cảnh cùng Chiến Thần cảnh mà nói, một năm không phải là thời gian dài.
Nhưng trong thời gian một năm này lại phát sinh không ít sự tình, Tiêu Phàm cũng đã trở thành một cường giả Chiến Thần cảnh hậu kỳ.
Đối với tu sĩ tới nói, khắc khổ tu luyện tất nhiên quan trọng, nhưng cơ duyên càng thêm trân quý, có cơ hội gặp được cơ duyên, có đôi khi tương đương với người khác khổ tu mười năm, thậm chí trăm năm.
“Đông Hải?” Tiêu Phàm khẽ khép hai mắt, dùng linh hồn lực dò xét mấy ngàn dặm xung quanh.
Hiện tại, cường độ linh hồn của Tiêu Phàm so với Chiến Thần cảnh đỉnh phong bình thường mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, đối với hắn mà nói phạm vi này cũng không tính là gì.
Lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên quay đầu nhìn về một phía, sau đó xoay người bay về phía đó, Kiếm La cũng không chút do dự đi theo.
Đông Vực Lâm Hải Cảng.
Hiện tại, Lâm Hải Cảng không còn vẻ náo nhiệt phồn hoa như mấy năm trước, âm thanh nhộn nhịp ở đây cũng đã biến mất không thấy, tu sĩ tiến đi ra biển để tu luyện cũng dần thưa thớt.
Thậm chí ngay cả bầu trời trên cao cũng ảm đạm mờ mịt, khiến cho người ta thấy cực kỳ đè nén, cả tòa thành thị dường như đều lâm vào một mảnh tĩnh mịch khó diễn tả.
Giờ phút này, có một chiến thuyền rộng lớn đang chậm rãi hướng về Lâm Hải Cảng, ở vị trí mũi thuyền có một nam tử mặc hắc bào đang chắp tay sau lưng.
Mái tóc đen của người này khẽ bay trong gió, trong lúc vô hình tản ra một cỗ khí phách cùng uy nghiêm, nếu để Tiêu Phàm gặp người này, khẳng định có thể nhận người này chính là Hồ Mạnh Nhiên.
“Thời gian đi chuyến này mặc dù lâu một chút, tốn hơn 1 năm thời gian, nhưng cũng coi như thắng lợi trở về.” Hồ Mạnh Nhiên nhìn Lâm Hải Cảng càng ngày càng gần, ánh mắt khẽ sáng lên: “Từ 1 năm trước, nhóm người công tử đã tiến vào Thần Kiếp Địa, bây giờ chắc cũng sắp trở về rồi.”
Trong đầu Hồ Mạnh Nhiên không khỏi nghĩ tới Tiêu Phàm, đối với Tiêu Phàm, hắn vừa kính sợ, vừa cảm kích.
Nếu như không có Tiêu Phàm, con trai của hắn - Hồ Đạo Duyên có khả năng đã chết, Hồ Mạnh Nhiên âm thầm thề, hắn nhất định sẽ dốc hết sức lực để trợ giúp Tiêu Phàm, dù Tiêu Phàm cũng không để ý đến trợ giúp của hắn.
Hồ Mạnh Nhiên đang miên man suy nghĩ, chiến thuyền đã tới gần bến cảng, người đi từ boong thuyền ra càng ngày càng nhiều, thời gian hơn một năm lênh đênh trên biển, cuối cùng đã trở về lục địa, một đám người kích động không kìm được vỗ tay ầm ầm.
Ngũ Ca, chúng ta đến rồi.” Nhìn thấy Hồ Mạnh Nhiên đang ngẩn người, một tu sĩ đi đến bên người Hồ Mạnh Nhiên cung kính nói.
Hồ Mạnh Nhiên tựa như không nghe thấy lời hắn, con ngươi sắc bén khẽ liếc về phía bến cảng, sắc mặt trở lên vô cùng ngưng trọng.
“Ngũ Ca, xảy ra việc gì? Người kia nhìn thấy sắc mặt Hồ Mạnh Nhiên không tốt, lo lắng hỏi
“Cái gì?” Tu sĩ kia ngỡ mình nghe lầm, vội vàng hỏi lại.
“Tăng tốc độ rời khỏi bến cảng, nhanh!” Hồ Mạnh Nhiên quát, giọng nói của hắn không lớn, nhưng rất nhiều người trên boong thuyền đều nghe được rõ ràng.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc, bọn họ vất vả lắm mới có thể về tới gần bến cảng, tại sao đột nhiên lại muốn quay ra biển chứ?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng không người nào dám vi phạm mệnh lệnh của Hồ Mạnh Nhiên, trên chiếc thuyền này, hắn nói một chính là một, không có người nào dám phản bác hắn.
“Nếu đã đến, vậy cũng không cần đi nữa.”
Khi thủy thủ chuẩn bị điều khiển chiến thuyền rời xa bến cảng, một giọng nói lạnh lùng vang lên, trên bầu trời không rõ từ lúc nào đã xuất hiện một nam tử mặc kim bảo.
Kim bào nam tử đứng ở đó, giống như một tòa núi cao khổng lồ, khí thế ép tới khiến tất cả mọi người trên chiến thuyền đều cảm thấy khó thở.
Nhìn tình hình này, sắc mặt Hồ Mạnh Nhiên khẽ biến, hiện tại tuy hắn đã đột phá đến Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, nhưng hắn cảm giác khi đứng trước kim bào nam tử này hắn không có chút sức phản kháng nào.
Không đợi đám người kịp lấy lại tinh thần, từ trên bầu trời đột nhiên truyền đến từng tiếng xé gió, chỉ trong nháy mắt xung quanh bốn phía chiến thuyền đã xuất hiện mấy chục người, khí thế trên thân mỗi người phát ra đều vô cùng mạnh mẽ.
“Chẳng lẽ là Chiến Thần cảnh?” Ngoài mặt Hồ Mạnh Nhiên vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn cuồn cuộn sóng trào, hắn thực sự nghĩ không ra, vì sao những Chiến Thần cảnh cường giả này lại ngăn cản chiến thuyền của hắn lại?
Nhưng hắn biết rõ, hiện tại bọn họ đã bị phục kích, khó trách lúc trước hắn cảm giác bến cảng có chút quái dị, bình thường bến cảng đều vô cùng nào nhiệt, bây giờ lại tĩnh mịch như thế, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một hai người.
Đáng tiếc, khi hắn phát hiện ra sự tình có chút không thích hợp, thì bọn hắn đã bị đối phương bao vây.
“Ai là Hồ lão ngũ, cút ra đây cho ta.” Kim bào nam tử đột nhiên mở miệng nói, tiếng nói lạnh lùng vang vọng trên bầu trời